Thôi Diễn nhìn A Mạch, lại nhìn Thường Ngọc Thanh, nhất thời ngây người.
Thường Ngọc Thanh cụp mắt xuống, tầm
mắt vẫn dừng lại ở vết máu dính trên thanh đao, nói: “Ta tự mình ra tay
thì ngươi có thể làm thế nào?”
Tay A Mạch vẫn giữ chặt miệng vết
thương, khóe môi cũng chậm rãi nhếch lên, mang theo chút run run, gằn
từng tiếng đáp: “Nếu vậy thì hai chúng ta không ai còn thiếu nợ ai.”
Thường Ngọc Thanh khẽ chấn động, đưa mắt nhìn A Mạch, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
A Mạch nhìn thẳng vào mắt Thường Ngọc Thanh, nâng trường đao lên ngang người, trầm giọng nói: “Ra tay đi.”
Thường Ngọc Thanh như thể bị chôn
chân tại chỗ, không thể nhúc nhích nhìn A Mạch. Thôi Diễn thấy vậy, sợ