“Hôn đi, hôn đi, hôn đi…” Mọi người đều hò hét, Trình Duệ Nghiên e thẹn dựa vào cánh tay Lý Vi Ý, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn bạn trai, nhắm chặt đôi mắt. Cơn say của Lý Vi Ý bị dọa cho vơi đi vài phần, cô kêu to: “Khoan đã, tôi có lời muốn nói.”
Mọi người đều trật tự.
Lý Vi Ý nhìn Trình Duệ Nghiên, chân thành nói: ” Chúng ta không làm những việc tầm thường đó, không cần phải cho họ góp vui làm gì, muốn hôn thì sau này tìm chỗ riêng tư hôn. Anh có vài lời thật lòng muốn nói với em, những câu này anh đã suy nghĩ rất lâu. Trình Duệ Nghiên, anh chúc em mỗi ngày năm 2014 đều vui vẻ, chúc em tiến bộ trong học tập, chúc em ngày càng xinh đẹp, chúc mọi ước nguyện của em đều trở thành hiện thực. Điều quan trọng là anh hi vọng tất cả những chuyện tốt đẹp đều đến với em, bởi vì trong lòng anh, em là người tốt đẹp trên thế giới này.”
Để không phải hôn, Lý Vi Ý liều mạng một phen!
Những lời này sau này rất phổ biến trên mạng, nhưng đây là năm 2014 nên vẫn rất mới mẻ, cả căn phòng đều lặng im.
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng, anh Thiền từ trước tới giờ luôn ít nói, lại có thể nói ra những câu tình cảm sâu sắc như vậy. Hóa ra anh Thiền lại có tình cảm sâu đậm với Trình Duệ Nghiên như vậy sao?
Chỉ có Lê Duẫn Mặc nhìn anh Thiền với ánh mắt rất phức tạp, cậu ta nghĩ, anh Thiền đã suy nghĩ kỹ rồi sao? Anh Thiền vẫn như cũ lựa chọn đóa hoa mẫu đơn kiều diễm nhân gian, từ bỏ bông đóa hoa loa kèn nhỏ Lý Vi Ý sao? Hay là, anh Thiền đã quyết định mỗi tay cầm một đóa, không thèm làm người nữa…
Mọi người sôi nổi vỗ tay, Lý Vi Ý cũng cảm thấy mình nói rất khéo léo tế nhị, vừa không thay Trương Tĩnh Thiền hứa hẹn điều gì, vừa giữ được mặt mũi cho bạn gái, cô thật sự thông minh quá đi! Cô vui vẻ nhấc đôi chân dài bước về phía ghế xô pha, đột nhiên cổ bị ai đó ôm lấy, một thân thể mềm mại thơm tho nhào vào lòng cô. Cô cúi đầu xuống thấy Trình Duệ Nghiên nước mắt giàn giụa. Lý Vi Ý vội vàng định an ủi, thì đôi môi ấm áp dày dặn đột nhiên đã ấn mạnh lên môi cô, lưỡi nhỏ nhẵn nhụi mạnh mẽ xâm nhập vào miệng cô, tùy ý càn quét…
Cả người Lý Vi Ý như bị sét đánh, đứng bất động tại chỗ.
Đến khi cô phản ứng lại thì Trình Duệ Nghiên đã kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, ngượng ngùng đi cắt bánh kem. Lý Vi Ý há hốc miệng, ngây ngốc trở lại ghế xô pha ngồi. Có người trêu đùa rồi lại rót rượu cho cô, cô uống hết trong tình trạng đờ đẫn. Vốn đã chuếnh choáng say, giờ thì mắt cũng không mở nổi nữa. Trong lúc mơ hồ, cô nhìn thấy Trình Duệ Nghiên lại đi về phía mình!
Lý Vi Ý sợ chết khiếp, không, đừng lại đây, cô muốn về nhà!
Cô kéo Lê Duẫn Mặc cũng đang mơ màng say bên cạnh: “Lái xe đưa tôi về nhà.”
Lê Duẫn Mặc lảo đảo muốn đứng lên, nhưng lại bị Lý Vi Ý đẩy xuống: “Không được, cậu.. con ma men như cậu cũng không lái được.” Nhưng Lý Vi Ý nghĩ đi nghĩ lại, cũng không thể tìm được ai có thể đưa cô về nhà trong thế giới này.
Cô cũng không biết trước đây Trương Tĩnh Thiền với Trình Duệ Nghiên đã tiến triển đến giai đoạn nào. Nếu tối nay cô say xỉn rồi phát sinh quan hệ không thể miêu tả được với Trình Duệ Nghiên, thì cô sẽ phải đối mặt với tâm hồn và thể xác của chính bản thân mình như thế nào? Trương Tĩnh Thiền sẽ có tâm trạng như thế nào nếu cô gây ra chuyện như thế?
Cuối cùng, cô gọi cho Hứa Dị. Lúc này cô không hề nghe rõ điện thoại đã được kết nối chưa, cô lặp đi lặp lại nói: “Anh Hứa Dị, anh Hứa Dị, anh Hứa Dị, đến đón tôi về, tôi muốn về nhà, huhuhu, tôi muốn về nhà…”
Sau khi gọi điện xong, Lý Vi Ý ôm chặt cửa phòng, người khác có gọi như nào, cô cũng không quay lại. Khi Hứa Dị đến, anh ngạc nhiên thấy ông chủ nhỏ như con bạch tuộc bám dính lấy cánh cửa. Mọi khi ông chủ nhỏ này rất lạnh nhạt với anh ta, hôm nay mắt lại sáng rực nhìn anh ta, vừa khóc vừa tố cáo, khiến Hứa Dị sửng sốt. Không hiểu sao anh ta cảm thấy cậu thiếu niên trước mặt trông rất đáng thương.
Sau đó Lý Vi Ý giống như chú chim mệt mỏi về tổ, cô phi như bay đến. Cả cơ thể nặng trịch trực tiếp đè lên, khiến Hứa Dị hít một hơi lạnh, lùi lại hai ba bước, mới không khiến ông chủ nhỏ này ngã xuống đất.
Sau đó ký ức của Lý Vi Ý về buổi tối đó rất mơ hồ, cô chỉ lờ mờ nhớ mình bám chặt lấy một người không buông, lúc thì khóc, lúc lại tự cười một mình không ngừng.
Từ đầu đến cuối có một giọng nói dịu dàng mà bất đắc dĩ an ủi bên tai cô:
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
“Được, đưa cậu về nhà, bây giờ đưa cậu về nhà ngay.”
“Trình Duệ Nghiên không đến, không đến, đừng sợ.”
“Trung thành, tôi đương nhiên là trung thành.”
“Được, tôi thề mãi mãi trung thành với cậu.”
—
Sáng sớm ngày thứ ba, Lý Vi Ý tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, cô phát hiện mình vẫn nằm trong biệt thự.
Hai tay cô ôm đầu, chỉ muốn tự kỉ ngồi trên giường thật lâu.
Đã hai ngày trôi qua, chuyện của chị gái vẫn chưa có tiến triển, cô còn bị một người con gái cưỡng hôn. Cuối cùng còn bị say đến điên đầu. Cô cố gắng nhớ lại, hình như không nói cái gì không nên nói, chỉ tội cho Hứa Dị, phải chạy một chuyến đến đón cô, lại còn bắt anh ta thể hiện lòng trung thành. Với thân phận con trai chủ tịch, những điều này… chắc là… bình thường.
Cuối cùng, cô đỏ mắt căm phẫn nghĩ, đều tại Trương Tĩnh Thiền, nếu không phải vì bị bạn gái anh cưỡng hôn, thì cô làm sao hành xử mất thể diện như vậy chứ?
Trương Tĩnh Thiền, thái tử vô dụng, nếu anh mà không đến đây, tôi cho mối tình học đường đẹp đẽ này tan thành mây khói.
(#Asari: Chap này cười mệt quá =)) Lê Duẫn Mặc overthinking, Vi Ý thì cà thơi =)))