Lý Vi Ý lại lần nữa thức giấc, cả phòng làm việc tối đen như mực, rèm cửa đóng kín mít, đèn cũng không bật. Cô dụi mắt ngồi dậy, mới nhận có người ngồi bên cạnh.
Trương Tĩnh Thiền động đậy, cũng ngồi thẳng lên hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
“Mấy giờ rồi? Sao anh không bật đèn?”
“12 giờ trưa.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Sao em không nghe lời anh, thức đêm muộn như thế?”
Lý Vi Ý trả lời: “Em sốt ruột, sợ không đủ thời gian.” Vừa định đứng dậy, nhưng bởi vì tư thế nằm ngủ co quắp trên ghế nên chân tê cứng, cả người cô ngã sấp lên ghế xô pha. Trương Tĩnh Thiền ôm lấy cô, nhưng do cơ thể cô quá nặng, nên trực tiếp đẩy Trương Tĩnh Thiền nhỏ bé lên ghế xô pha theo, người cô cũng đè lên người anh.
Lý Vi Ý cười khúc khích, vừa định ngồi dậy thì Trương Tĩnh Thiền kéo cô về phía ngực mình.
Lý Vi Ý: “…”
Hai cánh tay cô chống hai bên đầu anh, cô cúi nhìn xuống anh, cười như không cười: “Sếp Trương, anh có chắc là bây giờ vẫn muốn chiếm hời từ em không?”
Trong bóng tối, cô không nhìn thấy rõ, đôi mắt Trương Tĩnh Thiền cũng hiện lên vẻ bực bội xen lẫn buồn cười, có lẽ sếp Trương cũng nhận ra lúc này không phải thời điểm thích hợp để chiếm hời.
Dù sao thì đối diện với anh chính là cơ thể của mình.
Anh chống một tay lên ghế xô pha rồi ngồi dậy, cơ thể Lý Vi Ý cũng lui ra sau. Tuy nhiên, Lý Vi Ý hiếm khi có cơ hội chiếm thế thượng phong, làm sao có thể nhịn mà không lên mặt, cô cười “hì hì” hai tiếng và nói: “Anh thật sự muốn hôn một cái, em cũng không phải không chiều được, lại đây nhắm mắt đi, em sẽ cho anh ngồi ké xô pha.”
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô trong bóng tối.
Lý Vi Ý chu môi về phía anh: “Đến đây, bé cưng.”
Trương Tĩnh Thiền thở dài, đẩy cánh tay cô ra, đứng dậy bước đi, “xoẹt” một tiếng mở rèm cửa
Lý Vi Ý cười phá lên.
Trong căn phòng bỗng sáng trưng, Trương Tĩnh Thiền quay lại, vẻ mặt bình tĩnh giống như kẻ vừa tháo chạy ban nãy không phải mình, anh nói với Lý Vi Ý: “Đi rửa mặt, rồi ăn trước đi.”
Lý Vi Ý nghe lời anh rồi nghênh ngang bước đi.
Một lúc sau, cô lại chạy như một cơn gió vào phòng, la lên: “Bị anh làm gián đoạn nên em quên mất chuyện chính! Em tìm ra rồi! Em đã tìm ra chỗ có vấn đề trong sổ sách rồi! Bọn chúng đã tham ô tới 80 triệu tệ trong 4 năm qua, giấu rất kỹ, nhưng bị em tóm được rồi!”
Hai người ngồi lại trước máy tính, Lý Vi Ý mở bảng tính, rồi mở bốn năm quyển sổ sách và nói: “Câu trả lời nằm ở công ty con này của Phúc Minh.”
Là một doanh nghiệp dân doanh * mở rộng nhanh chóng, Tập đoàn Phúc Minh chưa có sự chặt chẽ về mặt quản lý nội bộ và cơ cấu tổ chức, thậm chí có thể nói là khá tuỳ tiện và lộn xộn. Tập đoàn có nhiều công ty con, đôi khi mở một dự án xây dựng mới, họ lại thành lập một công ty con mới. Cả việc phân chia vai trò giữa Trụ sở chính tập đoàn và các công ty con cũng không rõ ràng. Ví dụ Trụ sở chính có phòng mua bán, nhưng quyền mua bán của công ty con có lúc nằm ở Trụ sở chính, có lúc lại nằm ở công ty con. Nguyên nhân lớn là do yếu tố “con người” tạo thành, bởi vì có quá nhiều quan hệ con ông cháu cha.
(*Doanh nghiệp dân doanh: là một dạng công ty hoặc xí nghiệp được dùng để chỉ đến doanh nghiệp ngoài Nhà nước tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Việt Nam. Trong đó công ty tư nhân cũng là một dạng doanh nghiệp dân doanh)Công ty Thương mại Phúc Thụy Đạt chính là một trong những công ty con có quyền tự chủ rất lớn như vậy. Phạm vi nghiệp vụ của nó rất thú vị, lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của Phúc Minh là bất động sản, hàng năm đều có máy móc thiết bị nặng bị khấu hao * hoặc bị loại bỏ. Phúc Thuỵ Đạt chịu trách nhiệm lưu kho, vận chuyển, thu hồi và sàng lọc những thứ cần thanh lý của một bộ phận máy móc thiết bị nặng và vật liệu xây dựng.
(*Khấu hao là việc định giá, tính toán, phân bổ một cách có hệ thống giá trị của tài sản do sự hao mòn tài sản sau một khoảng thời gian sử dụng.)“Sổ sách của Phúc Minh rất lộn xộn, anh biết chứ?” Ánh mắt Lý Vi Ý sáng bừng.
“Anh biết.”
“Một số công ty con sử dụng sổ sách giấy, một số khác lại sử dụng phần mềm điện tử. Một số thì được nhập vào hệ thống chung của tập đoàn, số khác lại nhập vào một hệ thống riêng biệt. Nói chung, kế toán của Trụ sở chính các anh có thể cân đối sổ sách hàng năm đã là việc rất khó khăn rồi. Nếu thật sự muốn điều tra kỹ, thì chỗ nào cũng có vấn đề. Tình trạng này khiến cho việc chuyển dịch tiền vốn, tài sản giữa các công ty con trở nên kém minh bạch và khó đối chiếu hơn.”
“Ừ.”
“Bọn chúng đã lợi dụng lỗ hổng này.” Lý Vi Ý rút ra một tờ giấy trắng, viết chữ “Phúc Thụy Đạt” ở giữa, rồi viết thêm 4 tên công ty con ở xung quanh, cô nói: “Ví dụ, anh nhìn vào khoản này, tháng 2 năm 2012 một lô thiết bị nặng có trị giá hơn 8 triệu tệ, sau khi được sử dụng xong cho một dự án, đã được vận chuyển đến Phúc Thuỵ Đạt. Lô thiết bị này mới chỉ mua được 2 năm, thời hạn sử dụng vẫn còn rất dài.
Tháng 4 năm 2012, Phúc Thuỵ Đạt bán một lô thiết bị cũ, thu được có 800 nghìn tệ.
Tháng 6 năm 2013, lô thiết bị 8 triệu tệ đưa vào kho từ tháng 2 năm ngoái, trên sổ sách ghi khấu hao một nửa, được chuyển đến công ty con B sử dụng. Trong quá trình sử dụng xảy ra một loạt vấn đề về chất lượng và hư hỏng bất ngờ, vì vậy nửa năm sau đã loại bỏ thiết bị này.
Tháng 7 năm 2013, Phúc Thuỵ Đạt báo lên Trụ sở chính, xin cấp 9 triệu tệ để mua thiết bị mới.
Anh đã nhìn ra chưa? Lô bán đi vào tháng 4 có thật sự là thiết bị cũ không? Có thật sự chỉ bán được 800 nghìn tệ không? Lô chuyển cho công ty con B vào tháng 6 năm sau đó, có thật sự là thiết bị khá mới không? Tại sao lại báo loại bỏ thiết bị dễ dàng như vậy?
Vừa vào vừa ra, vừa cao vừa thấp, vừa mua vừa bán, đổi chác luân phiên, có rất nhiều khoản như vậy. Nếu Phúc Thuỵ Đạt muốn đánh tráo khái niệm, bán tài sản chất lượng cao của Tập đoàn để kiếm tiền, thì họ có rất nhiều cơ hội để động tay động chân vào.
Nhìn sơ qua, mỗi lô thiết bị đều có đầu vào và đầu ra, lý do chính đáng, sổ sách hoàn chỉnh. Và còn do liên quan đến nhiều công ty con khác, nên hao mòn của thiết bị được ghi vào sổ sách của công ty con và chi phí bị xóa sạch. Vì vậy theo sổ sách, nhìn chung Phúc Thuỵ Đạt vẫn được xem là ổn. Nhưng nếu tính tổng tất các khoản liên quan đến thiết bị của vài công ty con và Phúc Thuỵ Đạt, thì con số sẽ rất khủng khiếp. Trong 4 năm qua, Phúc Minh đã thiệt hại 80 triệu chỉ ở khâu này!
Trương Tĩnh Thiền, đây không phải là việc chỉ một người, thậm chí không phải là vài người có thể làm được. Đây là một nhóm người, có người rất am hiểu về báo cáo tài chính, đã nắm được lỗ hổng này. Bọn họ lấy Phúc Thuỵ Đạt làm trung tâm, ở các công ty con khác đều có đồng phạm, cùng nhau bám víu để hút máu Phúc Minh. Phúc Minh càng điên cuồng mở rộng kinh doanh nhanh thì càng có lợi cho bọn chúng, càng hút càng hăng. Bố anh đứng ở vị trí cao như vậy nhưng lại không am hiểu về tài chính, dù ông ấy có quyết đoán đến đâu, cũng không thể nhìn ra những chi tiết này. Huống hồ, ông ấy còn mắc phải căn bệnh chung của các doanh nhân tư nhân, đó là quá tin tưởng và khoan dung với cấp dưới thân cận của mình.”
Trương Tĩnh Thiền ngồi thẳng người trên ghế, hai tay đặt lên tay vịn, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Người phụ trách Phúc Thuỵ Đạt tên là Lý Minh Huy, tôi đã gặp anh ta vài lần, hơn 30 tuổi, bố tôi và anh ta là đồng hương. Anh ta được đưa đến làm việc tại Phúc Minh 7,8 năm rồi.”
Lý Vi Ý: “Người đứng sau Lý Minh Huy là ai?”
Trương Tĩnh Thiền trầm mặc, anh rút một tệp hồ sơ Quản lý cấp cao từ trong ngăn bàn, đặt lên trên mặt bàn, Lý Vi Ý nhìn từng cái tên: Trình Xuyên – Phó tổng giám đốc tài chính; Lê Kim Hùng – Tổng giám đốc xây dựng; Trương Phượnng Minh – bác hai của Trương Tĩnh Thiền; Lưu Doanh – Phó tổng giám đốc Marketing; Ngô Minh Nhuệ – anh trai ruột của Ngô Hinh Tuệ – Tổng giám đốc nhân sự; Hứa Dị – trợ lý chủ tịch….
Lý Vi Ý chậm rãi nói: “Bây giờ cách làm đúng đắn nhất chính là tố giác. Chỉ cần đưa sổ sách cho cảnh sát điều tra, họ sẽ hiểu ngay. Liên quan đến số tiền lớn như vậy, họ sẽ lập tức khởi tố và khống chế những người liên quan. Nguồn tiền chảy về sau, họ sẽ điều tra rõ ràng, trùm cuối là ai cũng không thể ẩn giấu được, không một ai trong số bọn chúng chạy trốn được.”
“Em nói đúng.” Trương Tĩnh Thiền chỉ nói một câu.
“Nhưng chúng ta không thể làm như vậy, đúng không?”
Ánh mắt của Trương Tĩnh Thiền lạnh như băng: “Một khi xảy ra vụ án lớn như vậy, tất cả các chủ nợ của Phúc Minh sẽ tràn đến, sự cân bằng yếu ớt mà bố anh khổ cực cầm cự trong vài tháng này, sẽ trực tiếp tan thành mâ khói. Tất cả tài sản của Phúc Minh sẽ bị đóng băng, bao gồm cả 90 triệu tệ bố anh đầu tư vào hàng hóa tương lai, không kịp đợi đến tháng 9.”
Vậy là trong vòng này, họ vẫn thất bại thảm hại.
Lý Vi Ý thở dài: “Vậy phải làm sao? Không thể bỏ qua cho bọn họ như vậy được. Với lại hai tuần nữa bọn họ sẽ hại bố anh, nếu không tìm ra, chúng ta làm sao yên tâm rời đi?”
Trương Tĩnh Thiền khoanh tay, tay phải đặt lên cằm, ngón trỏ và ngón đặt miết nhẹ trên môi suy ngẫm.
“Chúng ta đi tìm thì sẽ biết.”
Trong lòng Lý Vi Ý căng thẳng: “Chúng ta…tự đi điều tra?”
“Nếu là trước đây thì chắc chắn không thể, chúng ta chưa kịp vào kho Phúc Thụy Đạt thig đã bị đối phương phát hiện rồi. Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, ngược lại càng có lợi cho chúng ta. Bởi vì bố anh đã rút hết vốn lưu động, tất cả công trường đã ngừng thi công, Phúc Thụy Đạt cũng ngừng hoạt động, đại đã số công nhân đã về nhà.”
“Như vậy có nghĩa là…nhà máy và kho của bọn chúng, khả năng cao là không có người túc trực?”
Trương Tĩnh Thiền gật đầu nói: “Đúng vậy. Trước đây, bố anh đã từng điều tra một lượt, nhưng không tìm ra điều gì nên đã bỏ cuộc, bây giờ lại là lúc họ lơ là cảnh giác nhất. Mặc dù sổ sách của Phúc Minh rất lộn xộn, không kiểm soát được, nhưng liên quan đến tài sản lớn và các kho lớn của vài công ty con, thì phòng làm việc bố anh đều có bản sao chìa khóa. Chẳng qua là ông ấy không bao giờ đi xem thôi.”
Lúc này Lý Vi Ý cũng cảm thấy chuyện này rất khả thi, cô búng tay: “Tuyệt vời, gừng càng già càng cay, sau cùng thì bố chúng ta vẫn giữ lại một con đường riêng. Thế thì còn chờ gì nữa, đi thôi, 12 giờ tối nay chúng ta lại bị lôi trở về rồi.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Để đề phòng thì chúng ta tìm thêm vài trợ thủ, nhưng cũng không nên quá nhiều người vì dễ gây sự chú ý.”
“Anh muốn tìm ai?” Trương Tĩnh Thiền nhìn cô với vẻ trầm tư.