Chương 86
Truyền Thuyết Hoàng Kim Quỷ Điệp (2)
Trước tiên xin hãy tưởng tượng ra một con dao, kiểu cách thế nào đều có thể, chỉ cần đủ sắc bén.
Sau đó, tìm một người sống, rồi dùng con dao này khắc lên lưng người nọ một đầu khô lâu cỡ lòng bàn tay. Xin hãy nhớ rằng, mỗi một dao khắc xuống đều phải lún thịt ba phân, đảm bao sau khi qua một dao sẽ có một mảng da thịt nhô lên, như thể một chiếc miệng máu mở hai mép vậy. Chú ý, đường cong phải đối xứng hai bên, vẽ ra hình dạng cánh bướm, hơn nữa sau đó phải quét dung dịch màu vàng. Dựa theo những trình tự ở trên là có thể khắc ra bộ dáng sau lưng Giang Nam!
Nói đơn giản, sau lưng hắn khắc một đầu khô lâu màu đen dày đặc quỷ khí mọc một đôi cánh bướm màu vàng!
- Cái này xem như là ‘Hoàng Kim Quỷ Điệp’!? –Trong ảnh ngược dưới nước, Giang Nam thấy rõ lưng mình, thuận mồm tạo cho nó một cái tên trực quan.
Sau lưng mình không ngờ còn có một đồ án như vậy, nó chính là một hình xăm thông thường? Hay là một ký hiệu đại biểu cho ý nghĩa nào đó?
Éc!
Mệt chết huynh đệ ta cũng nghĩ không ra!
Tốt hơn hết là mau chóng vào thành, tìm dì hỏi thử xem vậy!
Giang Nam không hề đặt hình xăm này ở trong lòng, nhưng ngay lúc hắn nhìn thấy Hoàng kim quỷ điệp thì: thành Tiên Chi, hoàng cung, đại điện chính sự!
Một buổi điển lễ long trọng vừa mới kết thúc, vài người đang từ trong đại điện đi ra.
- Londor lão ca, cháu gài ngài lấy lòng Julian, thực sư là đáng mừng đó. Ha ha, lão bà sắp xuống mồ ta chúc mừng ngài giành được cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp! –Một lão phụ nhân tầm sáu bảy mươi tuổi, mặt mày hiền hậu cười nói.
Bên cạnh lão phụ nhân là một lão giả tuổi tác tương tự, y khí vũ hiên ngang, tóc bạc đầy đầu, từng sợi tóc gọn gàng thít chặt trên da đầu, cả người tràn ngập khí thế vô song bễ nghễ đại lục!
Welen đang theo bên người lão giả.
Lão phụ nhân là gia đốc đương thời thế gia Sumala, một trong bảy đại Đồ Đằng thế gia – Thatcher!
Lão giả, đương nhiên chính là chủ tướng đầu lĩnh đệ nhất gia ngàn năm Đồ Đằng, Bất bại truyền thuyết Londor Reinhardt!
- Phu nhân Thatcher quá khen! –Thanh âm Londor tràn đầy cảm giác áp bức, mặt y trầm tự nước, gọi Welen nói:
- Welen, ngươi mang theo tín vật của Julian, giành thắng được cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp cho gia tộc, ta ân chuẩn ngươi, theo ta đi yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp!
- Mình, mình cũng có cơ hội yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp!
Welen đỏ cả mắt!
Nàng quá hưng phấn!
Thiên Mệnh Quy Giáp là cái gì? Đó chính là bảo khí trấn quốc do Lance trong Tam thánh nhân, vua khai quốc để lại, chung cực thần khí xếp thứ hai trên Đồ Đằng binh khí phổ!
- Thiên địa nhật nguyệt, ngân hà tinh tú, quá khứ tương lai, hết thảy đều biến hóa. Tất cả đều ở trên 72 khối Thiên Mệnh Quy Giáp!
Rất nhiều năm trước, câu nói của người nọ đã chấn động cả đại lục!
Nắm giữ Thiên Mệnh Quy Giáp thì có thể dùng 72 khối Quy Giáp suy diễn mệnh số tiên thiên, dự đoán biến hóa tương lai!
Mà yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp, là đề xuất một vấn đề về phía Quy Giáp, xin Quy Giáp dự đoán số mệnh tương lai của mình!
Welen ta không ngờ lại có cơ hội dự đoán tương lai!
Một giờ tiếp theo, Welen hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng và rung động, nàng đã nghĩ kỹ, một khi mình có thể đưa câu hỏi về phía Quy Giáp, nàng sẽ hỏi như thế này:
- Tôi và Roddy rốt cuộc có khả năng ở bên nhau hay không? –Khi Welen tỉnh lại thì Londor đã dẫn nàng đi vào trong một cung điện dưới đất thần bí!
Bố cục cung điện rất quái dị: dài 81m, rộng 9m, cao 3m, đúng hợp theo con đường Đồ Đằng ba giai chín phẩm tám mươi mốt cấp!
Mà ngay điểm cuối cung điện hẹp dài này, một vị lão nhân áo đen đứng trang nghiêm, trên lồng bàn màu tím đậm trước mặt y đang bày 72 khối Thiên Mệnh Quy Giáp sắp theo hình tròn!
- Đây chính là Thiên Mệnh Quy Giáp… - Welen vội vã xông tới, Londor lại hừ lạnh một tiếng:
- Welen, nơi đây là Kinh Cức thánh điện, há phải nơi ngươi có thể chạy nhảy lung tung, đi theo ta!
Hai người từng bước đi tới trước mặt lão nhân áo đen nọ, Londor khoanh tay hiên ngang nói:
- Quốc sư Archimedes, Londor tới yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp! –Thanh âm lão nhân áo đen mờ ảo vô tung:
- Nói đi, ngươi muốn dự báo điều gì?
- Nhờ Thiên Mệnh Quy Giáp nói cho tôi, đệ nhất gia Đồ Đằng ngàn năm, gia tộc Reinhardt của ta, tương lai sẽ cường thịnh đến mức nào? - Ở bên, Welen lại thầm nhủ:
- Thiên Mệnh Quy Giáp, mau nói cho ta biết, ta và Roddy cuối cùng có thể ở bên nhau hay không?
Lão nhân áo đen gật đầu, sau đó hai tay y nhặt Quy Giáp lên, từ từ sắp xếp tổ hợp!
Đột nhiên!
72 khối Quy Giáp bắn ra 72 luồng quang mang màu vàng!
Kim quang như một chiếc quạt xòe ra, biến hóa đủ màu, dần dần, ở giữa quạt xuất hiện một đồ án quỷ dị tuyệt luân!
Cánh màu vàng, khô lâu màu đen tuyền, chính là Hoàng kim quỷ điệp!
Hơn nữa, đồng tử Hoàng kim quỷ điệp đang chảy lệ máu đỏ sẫm!
Không lâu sau kim quang tan hết!
Lão nhân áo đen lạnh nhạt nói:
- Hoàng kim quỷ điệp chảy lệ máu, đây, chính là số mệnh tương lai của gia tộc Reinhardt! –Welen nhíu mày, đây tính là đáp án gì chứ!?
Nhưng sắc mặt Londor lại bỗng trắng bệch!
- Welen, theo ta về nhà! –Dẫn Welen hoàn toàn mù tịt, Londor trở lại tổng bộ nhà Rein, sau đó y bảo Welen tự do hành động, mình lại đi vào trong một căn mật thất.
Trong mật thất, đang ngồi mười hai vị lão nhân dung mạo khác nhau!
- Gia đốc, kết quả yết kiến Thiên Mệnh Quy Giáp thế nào?
Londor trầm mặc rất lâu.
Bỗng nhiên y ngông nghênh cười lạnh, thốt ra một chữ ẩn chứa vô cùng khí thế!
- Chiến!
- Chiến?
Ánh mắt mười hai vị lão nhân đầy nghi hoặc.
- Hoàng kim quỷ điệp tái hiện nhân gian, đôi mắt chảy lệ máu! Dự báo kẻ đó đã sống lại, hắn muốn tìm chúng ta trả nợ máu! Như vậy, con cháu Menco, đệ nhất gia Đồ Đằng ngàn năm, Bất bại Londor ta, tự nhiên phải liều mình một trận!
- Hắn sống lại ư…
Mười hai vị lão nhân bỗng dứng thẳng dậy, liên thanh cười to:
- Nếu Hoàng kim quỷ điệp đã tái hiện nhân gian, vậy thì… chiến đi!
Vài phút sau, tất cả cao tầng trung tâm gia tộc Reinhardt đồng thời nhận được một bức thư tuyệt mật!
- Từ hôm nay trở đi, toàn lực lùng bắt người có Hoàng kim quỷ điệp, vừa thấy Hoàng kim quỷ điệp, bất luận là hoàng thân quý tộc, cường giả đại lục, bất kể nam nữ già trẻ, thân quen gần xa, nhất loạt giết ngay tại chỗ! –Khi mệnh lệnh truyền xuống, kẻ có Hoàng kim quỷ điệp kia lại ngồi trong một khe suối, ôm đùi một bộ khô lâu đau khổ cầu xin.
- Jack, ngươi thực sự quyết định ư?
- Thật sự đã quyết định!
- Vậy… ngươi thực sự không suy nghĩ thêm lần nữa ư?
- Không cần suy nghĩ nữa!
- Suy nghĩ suy nghĩ đi, suy nghĩ một lần cảm thụ của huynh đệ ta được không?
- Rắc hừ hừ, tuyệt đối không cần suy nghĩ nữa!
- Ôi!!!
Giang Nam ngồi trên đất, ảo não ôm đầu, khóc lóc kể lể:
- Ta, ta sao lại nuôi một, một bại gia tử như ngươi chứ!
Jack ôm vai, trợn trắng mắt, nhìn trời, vẻ mặt ‘người ta không phải bại gia tử, người ta cùng lắm là bại gia nữ thôi, tên óc heo ngươi không phân biệt được nam nữ…’. Nguyên nhân sự việc rất đơn giản: Jack cứu được một đứa bé, nhưng thử nhìn hành lý hiện tại của Giang Nam đi, một cỗ thi thể Victor, một bộ Tiên hoa chiến giáp, còn có một Jack ngang bướng…Hắn không thể nhận thêm một đứa bé nữa.
Vì thế Giang Nam tự chủ trương, đưa đứa bé cho một đôi phu phụ thợ săn sinh sống thôn nhỏ sâu trong núi, hắn nói như thế này:
- Lão tiên sinh, tôi là người chạy nạn, thật sự không nuôi nổi đứa trẻ này, cầu ngài chiếu cố thật tốt cho nó được không? Sau này nó chính là con gái ruột của các vị! - Ừm, đứa bé nọ là nữ.
Đương nhiên, nó không hề bị nhiễm ôn dịch.
Jack không tiện ra mặt, nấp trên đại thụ xa xa ngoài thôn ngắm đứa bé, ‘Rắc oa oa’, ‘Rắc oa oa’, khóc rất lâu. Sau đó nàng tháo vài khối xương nhỏ của mình, xâu thành một chiếc vòng cổ, lén lút nhét vào tã lót đứa bé, vì thế Giang Nam liền buồn bực!
- Quý ngài bé nhỏ thân ái, ngươi biết xương của ngươi trọng yếu cỡ nào không? Xương của ngươi nhưng quan hệ đến tu luyện của ta đó! Ngươi không ngờ, không ngờ lại tặng xương cho người ta!?
Sinh kế không cách nào tiếp tục nữa!
Nhưng bất kể khuyên bảo thế nào, Jack vẫn không chịu thu hồi mấy khối xương ấy, rơi vào đường cùng, Giang Nam nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng yêu của bé gái, đành cắn môi, được rồi, được rồi, huynh đệ ta làm người tốt vậy, không cần xương nữa!
Giang Nam rời khỏi con thôn nhỏ, ngay trước khi đi, hắn nghe được đôi phu phụ nhận nuôi bé gái nói ra một đoạn thoại như thế này:
- Ông lão, chúng ta cũng có con gái rồi. Mau, mau, cho con gái chúng ta một cái tên đi!
- Ha ha, con bé đáng yêu như vậy, gọi nó là Angel đi!
- Angel, Angel, hay hay, con gái chúng ta hãy gọi là Angel! Nhìn không ra ông lão ông nửa chữ không biết, chẳng dè còn có thể nghĩ ra một cái tên dễ nghe như thế!
- Hắc, đâu phải tôi tự mình nghĩ ra! Cái tên này là tháng trước tôi vào thành mua hàng tết, bên đường nhìn thấy một tờ cáo thị, lúc ấy một tướng quân đang triệu tập dân chúng đọc cáo thị, đang đọc đến Angel tôi vừa nghe thấy cái tên này dễ nghe, liền nhớ kỹ.
- Cáo thị? Ông lão, nghe nói ôn dịch trong thành rất kịch liệt, tướng quân đó đầu óc đờ đẫn hay sao, thế nhưng lại còn dám bảo dân chúng tụ tập?
- Ai biết chứ? Nghe nói tướng quân đó là nhân vật lớn, đại diện Tự nhiên hiệp hội! Hắc, Tự nhiên hiệp hội đều đã ra mặt. Cho dù là chết, đám dân thường chúng ta cũng không dám cự tuyệt, bà nói đúng không?
Tự nhiên hiệp hội!
Nghe thấy cái tên lạ lẫm này, Giang Nam hơi sửng sốt.
Lúc này Jack đang ở trước mặt vẫy Giang Nam lên đường. ‘Ừm’ một tiếng, quẳng đoạn đối thoại của đôi phu phụ già ra sau đầu, bước mau đuổi theo.
Sau một ngày một đêm, Giang Nam người đầy bụi đất ngồi trên một đỉnh núi. Loáng thoáng cuối cùng đã thấy rõ toàn cảnh thành Tiên Chi.
Tường thành màu tro đen liên miên hơn mười dặm, cao bảy tám mét, đầu tường cắm đầy cờ màu vàng tươi.
Mà bên dưới cờ xí, còn treo mấy đoạn cáo thị bắt mắt:
“Thành Tiên Chi”
“Đế quốc Lance, khu cảnh vệ thứ 7 quân đoàn trọng trang bị”
“Thời kỳ ôn dịch, kiểm soát quân sự”
“Cảnh báo, chưa qua quân đội tra xét, không thể tự tiện ra vào thành Tiên Chi!
Lại nhìn bên dưới cờ xí, cửa thành đã bị quân đội phong tỏa, trên con đường chính vào thành cũng dựng lên một loạt nhà gỗ nhỏ màu vàng đất, thỉnh thoảng có quân nhân ra ra vào vào, không biết là làm gì.
Lúc này, trước cửa thành quạnh quẽ vắng vẻ, ngay cả đám quân nhân cũng sẽ không dễ dàng tiến vào cửa thành, ngược lại bên trong thành, lại thường thường đi ra một đội quân nhân đẩy xe. Trên xe chất đầy người bị nhiễm ôn dịch đếm không hết, có chết và có cả người chưa chết!
Chậc chậc!
Giang Nam chép miệng quan sát một lúc, nói với Jack bên cạnh:
- Đồ Đằng thánh đô này, quả thật không dễ vào đâu!
Ác Ma Pháp Tắc