Chương 149: Cây xấu hổ
Khánh Hoài phân tích: "Người đầu tiên của chúng ta chết vào khoảng 19 phút trước. Trong khi đó, đối phương còn chưa đào xong cái hố thứ 3. Điều này chứng minh thực lực người này không mạnh lắm."
"Có thể ý nghĩ này chỉ mới nảy ra trong đầu đối phương. Nếu không, người này nên đào tất cả các hố lên rồi mới từ từ rạch từng túi nước tiểu một. Đến lúc đó, trong tình huống chúng ta còn chưa biết gì đã chết hết cả đội quân rồi."
"Cũng có thể đối phương không biết cách làm này có hiệu quả hay không, chỉ muốn thử xem thế nào." Khánh Hoài đưa ra suy nghĩ của mình.
Tào Nguy nhìn tên con cháu ưu tú của tập đoàn, suy nghĩ rồi nói: "Đội trưởng phân tích rất có lý."
"Hiện tại không nên làm chậm thời gian, có phân tích gì chút nữa hãy nói." Khánh Hoài nói: "Anh Tào Nguy, anh dẫn theo ba tổ tác chiến quay trở lại nơi vừa rồi chúng ta chôn túi nước tiểu. Anh chỉ đạo lấy lại tất cả những túi ấy sau đó chúng ta tìm một nơi bố trí bãi mìn."
Rất nhanh, Tào Nguy đã trở về tập hợp với mọi người. Gã ta vỗ vỗ vào ba lô của mình nói: "Đội trưởng Khánh Hoài, tôi đã lấy hết túi nước tiểu bỏ vào trong ba lô, tự mình bảo quản."
Nhưng Khánh Hoài lắc đầu, anh ta lấy ra những chiếc túi zippo kia: "Anh Tào Nguy, sao em có thể để anh giữ túi nước tiểu này được. Em coi anh là anh của em, những việc này cứ để em làm."
Anh ta nói xong bèn bỏ hết những chiếc túi nước tiểu này vào trong ba lô của mình.
Ngoài mặt Tào Nguy lộ ra vẻ cảm động: "Đội trưởng, ngài khách khí quá rồi."
Khánh Hoài nói tiếp: "Anh Tào Nguy, anh cảm thấy đối phương thế nào?"
"Người này khả năng cấp bậc không cao, nhưng chắc chắn quen thuộc quy tắc ở đây hơn chúng ta." Tào nguy suy nghĩ rồi trả lời: "Nếu hiểu rõ nơi này có thể là người Kỵ Sĩ hay không? Cũng không đúng, nếu là Kỵ Sĩ, tôi là cấp C, ngài cấp D, người ấy có khi chẳng cần dựa vào quy tắc đã có thể giết chúng ta rồi."
"Khó mà nói chính xác được." Khánh Hoài suy nghĩ: "Ít ra bây giờ chưa thể loại bỏ suy đoán này. Theo những gì em biết. . . Kỵ Sĩ không muốn trực tiếp ra tay cũng có thể."
Khánh Hoài muốn nói tại vùng đất cấm kỵ này không được phép giết người, nhưng vẫn nhịn lại được.
Tào Nguy nhìn Khánh Hoài rồi nói: "Người này có phải là người cạnh tranh trực tiếp với ngài tại Khánh thị, vì vậy mới đến phá đám nhiệm vụ của ngài? Ngài cảm thấy ai có thể mời tới được loại người này?"
"Mỗi một người được chọn đều có suy nghĩ giết chết em." Khánh Hoài nói: "Nếu có thể loại được người nào, cũng chỉ có tên phế vật đang bị giam ở nhà tù số 18 thôi. Anh Tào Nguy, tranh đoạt cái bóng là vậy, vô cùng khốc liệt."
Lúc mới đến đây, đội quân dã chiến có 152 binh lính tinh nhuệ, mà hiện tại chỉ còn có 104 người.
48 binh sĩ đã chết kia, ngay cả cơ hội chống trả cũng không có.
Đây là điều đáng sợ của quy tắc tại vùng đất cấm kỵ, con kiến cũng có thể giết con voi.
Nhưng vào lúc này, cách đó không xa, binh sĩ đang dùng chó robot quan sát bỗng lên tiếng: "Đội trưởng, phía 3 giờ phát hiện nguồn nhiệt khả nghi, người này đang dần áp sát."
Khánh Hoài bĩnh tình hỏi: "Có còn nguồn nhiệt nào khả nghi nữa không?"
"Báo cáo đội trưởng, không có." Binh sĩ trả lời.
Khánh Hoài nhìn Tào Nguy nói: "Giết hắn, chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm."
Tào Nguy nói: "Xin ngài cẩn thận, thật ra bây giờ chúng ta rời đi cũng được rồi."
Khánh Hoài lắc đầu: "Em vừa nhận được tin tức, những phòng khác đã lên đường bố trí quấy phá rồi. Nếu như lúc này chúng ta ra ngoài, em chỉ sợ trong vòng 3 tháng khó mà hoàn thành nhiệm vụ lần này."
Khánh Hoài dự đoán không hề sai. Người Hoả Đường muốn giết anh ta đã tiến vào vùng đất cấm kỵ rồi.
Thực tế, mọi người đã dự đoán chắc chắn có người đến phá. Dù sao, đây là chuyện bình thường trong mỗi lần tranh đoạt cái bóng, nhưng đám người kia đến nhanh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Cuộc tranh đoạt cái bóng không có đường quay về, một khi bước lên con đường ấy phải dùng mạng để đặt cược, nên mục đích của mọi người vị trí cái bóng mới là quan trọng nhất.
Tất cả đội quân dã chiến lao lên bao vây. 4 con chó robot giống như vừa được tháo xích, lao nhanh về phía vị trí thân nhiệt vừa phát hiện ra, khoá chặt mục tiêu ấy.
Có điều, bọn họ vừa mới xuất phát, nguồn nhiệt kia giống như đã biết được, nên vội vàng bỏ trốn.
Không những thế tốc độ còn rất nhanh.
. . .
Khánh Trần nhẹ nhàng lướt đi trong rừng cây. Nhưng những bước chân của hắn không phải bình thường, mà có mục đích rõ ràng.
Con đường này giống như hắn đã đi qua vô số lần.
Người bình thường đi lại trong rừng núi, đều rất cẩn thận. Vì họ sợ bước vào cành cây sẽ trượt chân, hay không may bước vào viên đá lớn được lá cây che lấp, cẩn thận vùng bùn lầy.
Bởi vậy, thời điểm họ đi lại trong rừng đều không dám dùng hết sức để chạy.
Nhưng Khánh Trần lại khác, con đường hắn đã đi qua một lần đã hiện rõ trong đầu của hắn.
Mỗi viên đá, mỗi nhành cây, hắn đều có thể xác định vị trí rõ ràng, giống như đồ vật trong nhà của mình.
Có lẽ, hắn nhắm mắt lại cũng có thể đi đường.
Như đi trên mặt đất bằng phẳng.
Không biết vì lý do gì, Khánh Trần đặc biệt thích nơi này. Mặc dù trong rừng cây mờ mờ ảo ảo, nhưng hắn luôn có một cảm giác, có một ánh mắt trìu mến đang chăm chú nhìn mình.
Không có ý thù địch, chỉ lặng yên quan sát, thậm chí còn nở nụ cười.
Nhìn hắn lợi dụng quy tắc, nhìn hắn tiêu diệt kẻ thù.
Việc này giống như vị sư phụ của mình là Lý Thúc Đồng. Ngài ấy dẫn hắn tới không chỉ vì muốn giết Khánh Hoài, mở ra gien ẩn, còn muốn cho cha ông đời trước của Kỵ Sĩ nhìn ngắm kẻ kế thừa tiếp theo.
Xem đứa bé này quyết liệt và thông minh thế nào.
Không một ai biết rằng, trên khu vực được lựa chọn là chiến trường này, đám sâu bọ dã thú đã âm thầm rời đi, để lại sân khấu cho mình thiếu niên biểu diễn.
Giống như có một đạo diễn đã ra tay sắp xếp một phim trường.
Phía sau, kẻ địch ngày càng đến gần, bốn con chó robot có khả năng theo dõi quá cao. Đám binh lính đội quân dã chiến có lực bộc phát hai chân vừa nhanh vừa mạnh. Dù cho Khánh Trần chạy như chạy trên mặt đất bằng phẳng, cũng không cách nào xoá đi chênh lệch về thực lực.
Hắn còn chưa chính thức trở thành Kỵ Sĩ.
Thời gian dần trôi, Khánh Trần dường như đã nghe được tiếng thở của đám binh sĩ phía sau cách mình mấy chục mét.
Nhưng hắn không hề quay đầu lại, bởi vì hắn có kế hoạch của riêng mình.
Mọi thứ vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của mình.
Thời điểm đám binh sĩ muốn tiếp cận Khánh Trần, bỗng nhiên thiếu niên gia tăng tốc độ.
200 mét.
100 mét.
50 mét.
10 mét.
Khánh Trần đi qua một lùm cây.
Một giây sau.
Tào Nguy và Khánh Hoài dự cảm có điều bất thường. Thiếu niên kia tại sao phải dụ mọi người đến đây làm gì?
"Dừng lại. . ." Tào Nguy còn chưa nói hết câu.
Mười mấy binh lính đã chui vào trong bụi cây.
Bỗng nhiên, bọn họ cảm giác được thân thể mình bỗng nhiên bay vọt lên.
Trong thoáng chốc bay trên không trung, nửa thân trên của đám binh lính có thể nhìn thấy nửa thân dưới của mình còn ở trên mặt đất, mà trong từng chiếc lá của bụi cây ấy dính đầy máu là máu.
Chỉ một cái chớp mắt, bốn con chó robot, kéo theo 8 tên binh lính, đi vào trong bụi cây. . .
Đã bị cắt thành từng mảnh.
Mà đám người phía sau không hãm được thân thể, một người đụng một người ngã cũng dẫn đến kết quả như vậy.