Chương 164: Khánh Hoài chết
10 giờ tối, đếm ngược 2: 00: 00.
Màn đêm phủ xuống vùng đất cấm kỵ, khiến nơi này ngày càng tối tăm. Vốn dĩ khu vực này đã âm u, thì lúc này càng đáng sợ và quỷ dị hơn.
Khánh Hoài khập khiễng chạy. Cánh tay đã không còn dùng được, chân cũng sắp hỏng một cái.
Vết thương trên đùi bị khoét ra, máu cháy không ngừng. Cũng may, cao thủ cấp C đã có được tốc độ hồi phục rất mạnh, nên miễn cưỡng có thể chịu đựng được đến bây giờ.
Khánh Hoài có cảm giác khả năng sống sót của mình không còn nhiều.
Lúc trước, anh ta thật sự lừa đội săn thú. Nhưng có một điều là thật: Nếu dựa theo bản đồ bọn chúng đã vạch ra, chỉ cần đi thêm 5 tiếng đồng hồ nữa là có thể ra khỏi vùng cấm kỵ.
Mà tính toán này dựa theo tốc độ đi bộ.
Theo lý thuyết, anh ta dùng tốc độ cao di chuyển như vậy, đáng lẽ giờ này phải ra khỏi vùng đất cấm kỵ rồi chứ?
Theo Khánh Hoài tính toán. Bây giờ, quân đội chi viện của Liên Bang có lẽ đã tới phía bên ngoài khu vực cấm địa rồi.
Đội quân dã chiến kia do cậu ruột của mình dẫn đầu, nhất định sẽ không gây hại cho mình.
Nhưng chính bản thân mình lại gây hại cho mình.
Khánh Hoài không ngừng tránh né những dây leo kỳ quái trong vùng đất cấm kỵ. Nhưng có chuyện khiến anh ta khó chịu, đó là thỉnh thoảng có vài con khỉ đứng trên cây ném quả vào người mình.
Những con vật nhỏ ấy sức lực khá lớn, chỉ cần không cẩn thận bị quả cây ném trúng, sẽ khiến mình mất cân bằng.
Khánh Hoài suy nghĩ cùng mắng chửi tên thiếu niên có thể sử dụng Thu Diệp Đao kia ở trong lòng. Tên đó còn có thể biết được nhiều quy tắc ở vùng đất cấm kỵ 002, nhất định là một Kỵ Sĩ.
Truyền thuyết đồn rằng, vùng đất cấm kỵ 002 là nhà của Kỵ Sĩ. Mà mình dùng tốc độ nhanh nhất cũng không ra được bên ngoài, có phải đang có một thế lực kinh khủng nào đó, không muốn anh ta ra ngoài có phải không?
Thời điểm anh ta còn đang tính toán. Thiếu niên kia lại xuất hiện, vẫn chạy song song với mình: "Mày không phải do mẹ mày đẻ ra."
"Vợ mày cặp bồ với người con trai khác... và người đó là ông nội của mày."
Khánh Hoài: "???"
Thiếu chút nữa, anh ta phun ra một ngụm máu. Con mẹ mày mắng người không biết mệt à?
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến anh ta sợ hãi, tại sao người vừa mới tiến cấp trở thành Kỵ Sĩ có thể sử dụng Thu Diệp Đao... Đã vậy còn lấy từ trong túi ra một xấp lá.
Có lẽ thời điểm biến mất vừa rồi, tên này đi nhặt lá cây?
Nhưng... không nhất thiết phải nhặt nhiều như vậy chứ?
Dù cho thực lực đối phương thấp, sát thương Thu Diệp Đao tạo ra không lớn, không tạo thành vết thương trí mạng. Có điều, nhiều như vậy lại là chuyện khác.
Nhìn xấp lá cây dày thế kia, ít ra cũng phải 100 chiếc.
Bỗng nhiên, Khánh Trần tăng tốc về phía trước, sau đó rút một chiếc lá ra, nhẹ nhàng vung cổ tay ném nó ra ngoài.
Khánh Hoài trốn tránh theo bản năng, nhưng rất nhanh đã phát hiện, chiếc lá đối phương ném ra không hoá thành đao. Mà nó bồng bềnh rơi xuống đất, giống như tên đó đang vung tiền về phía mình.
Mặt Khánh Hoài xám xịt, ném Thu Diệp Đao thì ném mẹ đi, còn doạ người ta làm gì?
Thực tế, Khánh Trần mới vừa tấn cấp Kỵ Sĩ, trong vòng một giờ đồng hồ chỉ có thể ném được 4, 5 lần Thu Diệp Đao. Mà thực lực của hắn và Khánh Hoài có sự chênh lệch rất lớn, dù cho ném trúng tất cả 5 chiếc lá ấy cũng không cách nào giết chết đối phương được.
Huống hồ, muốn trúng cả năm chiếc vô cùng khó khăn.
Đối phương đã dính rất nhiều vết thương trên người, nhưng dù sao vẫn là cao thủ cấp C.
Cho nên lựa chọn tốt nhất, chính là thật thật giả giả, tạo ra ảnh hưởng lớn nhất.
Thỉnh thoảng, Khánh Trần lại ném ra một chiếc lá cây, giây đầu tiên còn bay thẳng, những giây tiếp theo bỗng nhiên dừng lại xoay vòng vòng trên không trung.
Mà Khánh Hoài không thể không tránh.
Cứ mỗi lần như vậy tốc độ anh ta lại giảm xuống.
Giờ phút này, một người con ưu tú của Khánh thị, đầu mắt đều đau nhức. Bản thân anh ta không chỉ phải chống chọi lại với sự truy sát của quy tắc. Mà luôn có một người đồng hành liên tục 'vung tiền'.
Đã thế, sau hai mươi lần ném lá ra, chưa một lần sử dụng Thu Diệp Đao. Tốc độ của anh ta bởi vì né tránh Thu Diệp Đao đã ngày càng chậm. Phía sau, đám mây đen được tạo bởi đám côn trùng ngày càng tiến gần.
Thật sự khi dễ người quá đáng.
Khánh Hoài lại nhìn thấy cổ tay thiếu niên kia vung lên lần nữa. Nhưng lần này anh ta lựa chọn không né tránh, bởi vì phía sau đám côn trung đã áp sát quá gần rồi. Nếu né nữa sẽ bị bắt kịp.
Vút một tiếng.
Lá cây đâm thẳng vào vị trí thận của anh ta.
Lần này là Thu Diệp Đao thật.
"Mẹ nó." Khánh Hoài hít vào một hơi thật sâu, cả người giống như cứng lại.
Quá đau!
Phần eo rất khó để tăng cường cơ bắp, nhất là vị trí gần với lưng. Anh ta muốn dùng cơ bắp để kẹp chặt Thu Diệp Đao là điều không thể.
Cũng may, cơ thể anh ta đã đạt đến cấp C, cho nên Thu Diệp Đao chỉ cắm vào không đến 1 centimet.
Nhưng Khánh Hoài hiểu được, thiếu niên kia không phải muốn giết mình bằng Thu Diệp Đao, mà chỉ muốn làm chậm tốc độ của mình.
Lực ý chí của anh ta cũng không mạnh mẽ đến mức ăn trọn một chiếc Thu Diệp Đao mà vẫn bình thản. Ngay thời điểm anh ta khựng lại trong nháy mắt, đám mây đen từ trên đỉnh đầu đã lao xuống.
Theo thời gian tăng lên, đám côn trùng đuổi theo Khánh Hoài ngày càng nhiều. Lúc ban đầu đám mây đen chỉ có một khoảng nhỏ, còn hiện tại đã thành một đám mây cực lớn, vô cùng khủng khiếp.
Khánh Hoài đã nghe rõ mồn một tiếng ông ông tới rất gần, da đầu run lên. Anh ta có cảm giác mình kéo tới tất cả đám côn trùng ở trong vùng đất cấm kỵ này.
Anh ta bỗng nhiên xoay người lại, đùi, bắp chân, bàn chân giống như máy móc bốc cháy, phả ra tiếng đùng đoàng.
Đây là cao thủ cấp C sử dụng một chiêu cuối cùng, bộc phát hết khả năng bản thân.
Anh ta có thể cảm nhận được, dù trên người mình cũng không có nhiều mỡ, nhưng bọn chúng đang dần chuyển hoá thành nhiên liệu bộc phát của thân thể.
Nhảy thật cao về phía trước.
Khánh Hoài giống như mũi tên vừa rời khỏi cung, trong chớp mắt tránh khỏi sự tấn công của đám côn trùng.
Nhưng mà, Khánh Trần đang chờ giây phút ấy.
Trong rừng cây, Khánh Trần vẫn bình tĩnh đứng ở vị trí song song, giống như mặt hồ phẳng lặng, nước hồ trong vắt có thể nhìn thấy đáy.
Thời điểm Khánh Hoài nhảy lên, sực lực đã rơi vào tình trạng kiệt quệ.
Khánh Trần tung nắm lá trên tay trái của mình lên. Những chiếc lá ấy giống như đang tiễn đưa Khánh Hoài, mà cũng giống như che tầm mắt Khánh Hoài.
Trong nháy măt, tay phải của hắn bộc phát ra sức mạnh, ném liên tiếp 3 chiếc Thu Diệp Đao ra bên ngoài.
Giống như sét đánh.
Trong tầm mắt Khánh Hoài, đã thấy từ trong những khe hở của nắm lá được tung lên trời, xuất hiện ba chiếc Thu Diệp Đao, nhằm thẳng vào ba vị trí yếu nhất trên cơ thể mình.
Trái tim, lá lạch, ngực.
Trên không trung, Khánh Hoài cố gắng vặn eo, quay lưng về phía Khánh Trần. Anh ta dự định tiếp tục dùng phần lưng đón lấy 3 chiếc Thu Diệp Đao kia.
Nhưng thời điểm anh ta quay lưng về phía Khánh Trần. Hắn lại lần nữa lấy một chiếc lá đang ở trên mái tóc hơi dài của mình, phi thẳng vào động mạch nơi cổ Khánh Hoài.
Mục tiêu của Khánh Trần chính là vị trí này.
Diệp Vãn từng nói: Nếu như không có được sự bảo vệ từ yếu tố bên ngoài, động mạch ở cổ chính là điểm yếu nhất của con người. Nó lộ ra bên ngoài, hơn nữa chỉ có một lớp da mỏng để bảo vệ.
Một khi bị đâm xuyên qua, vài giây sau não bộ sẽ mất đi oxi mà chết.
Con người ai cũng có ý thức bảo vệ nó. Nhưng nếu một ngày bản thân mình mạnh lên, có rất nhiều cách khiến đối phương đưa điểm yếu này ra trước mặt mình.
Thời gian giống như chậm lại.
Không, thời gian không thể chậm lại.
Thời điểm Khánh Trần ném chiếc Thu Diệp Đao cuối cùng kia, đám mây đen vốn dĩ đuổi theo Khánh Hoài đã dần dần biến mất.
Giống như bọn chúng không cần nhìn xem Thu Diệp Đao có trúng đích hay không. Một tồn tại kinh khủng to lớn ở vùng đất cấm kỵ này, đã biết được kết quả.
Người xúc phạm quy tắc đã chết, không cần đuổi theo nữa.
Con mắt Khánh Trần giống như mắt dã thú, đồng tử nhỏ lại biến thành một đường thẳng.
Trong mắt hắn chỉ có quỹ đạo của Thu Diệp Đao. Chiếc lá khi bay vào không khí, giống như tạo thành một quỹ đạo vô cùng rõ ràng.
Chiếc lá ấy găm vào cổ Khánh Hoài, làm trên đó xuất hiện một đường máu mỏng.