Ác mộng của đêm

Chương 180: Bị phát hiện

Chương 180: Bị phát hiện


Bên cạnh cửa có một màn hình điện tử. Có thể chọn trí tuệ nhân tạo ở đây.

Lý Thúc Đồng nói: "Nhất, đổi sang trạng thái giấc ngủ."

Lão vừa nói xong, cả căn phòng bỗng nhiên tối sầm lại. Chỉ còn lại những dải sáng mờ mờ trên mặt đất, tia sáng ấy vô cùng dễ chịu.

Lý Thúc Đồng lại nói: "Nhất, mở trạng thái ngủ có tiếng ồn trắng*." ( Nhiễu trắng, bao gồm những tạp âm dễ chịu, xoá bỏ tiếng ồn, giúp dễ ngủ hơn.)

Lập tức, mặt sàn pha lê lại thay đổi, Khánh Trần nhìn thấy giống như giọt mưa đang rơi xuống sàn nhà. Trong phòng bỗng nhiên vang lên tiếng mưa nhẹ nhàng.

Kết hợp với nhiệt độ trong phòng, Khánh Trần cảm nhận được mình đang trải qua một cơn mưa mùa thu. Thời tiết này rất thích hợp để ngủ một giấc thật dài.

"Đổi lại một tiếng ồn trắng khác." Lý Thúc Đồng nói.

Mặt sàn pha lê bỗng không còn trong suốt nữa, mà giống như một màn hình khổng lồ chứa đựng rất nhiều hình thái. Hình ảnh ngày mưa bỗng nhiên thay đổi giống như ánh lửa của lò sưởi lên tường.

Một lò sưởi cổ được thiết kế trong tường, bên trong còn có rất nhiều củi đang đốt. Trong phòng vang lên âm thanh củi cháy đôm đốp.

Lý Thúc Đồng mỉm cười nhìn Khánh Trần nói: "Khánh thị tìm hiểu thần kinh con người, giúp con người có được giấc ngủ say nhất. Nhưng có một điều ngược đời, thời đại này phần lớn số người không có được giấc ngủ. Cảm giác chìm sâu vào giấc ngủ, đã trở thành mơ ước của rất nhiều người."

"Sư phụ, nhũng thứ này rất đắt có phải không?" Khánh Trần hỏi: "Lúc vừa đến, con quan sát thấy cao ốc ở khu sáu này phần lớn đều cũ kỹ, tình trạng vệ sinh cũng không được tốt. Mà căn phòng này khác hoàn toàn so với cảnh tượng bên ngoài."

"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Mặc dù muốn mua cho con một căn phòng, nhưng vấn đề là không thể mua phòng khiến người ta chú ý. Khu 6 này khá phù hợp, cũng không phải nằm trong ba khu phía dưới, lại rất dễ tiến vào ba khu phía trên. Nói ra cũng có chút xấu hổ, vốn là căn nhà đầu tiên mà sư phụ tặng cho con mà như vậy, cho nên ta nói Lý Đông Trạch tìm người sửa chữa lại, để bên trong này nhìn không quá sập xệ."

Khánh Trần yên lặng.

Tại Thế Giới Bên Ngoài, cha đẻ bán cả nhà con cái. Mà Thế Giới Bên Trong, sư phụ mua cho đệ tử một căn nhà.

Lý Thúc Đồng nói: "Không cần phải lo lắng sẽ có người tra ra con liên quan đến Hằng Xã. Lý Đông Trạch cũng biết làm việc, nên tiền dùng để mua phòng và trang trí không liên quan đến Hằng Xã và Kỵ Sĩ."

"Sư phụ?" Khánh Trần hỏi: "Sao đột nhiên thầy lại muốn mua nhà cho con?"

"À con hỏi chuyện này sao?" Lý Thúc Đồng suy nghĩ rồi trả lời: "Thật ra, Hằng Xã cũng đã khống chế được một nhóm lữ khách thời gian. Dù chưa nghĩ ra bắt bọn chúng để làm gì, nhưng không thể để cho bọn chúng khắp nơi phá rối được. Ta nói với Lý Đông Trạch hỏi giúp đám lữ khách thời gian ấy xem. Tại Thế Giới Bên Ngoài, nhà có con lớn ở tuổi trưởng thành phải làm gì, có đến 89 lữ khách thời gian có cùng câu trả lời. Cha sẽ chuẩn bị cho con trai một căn phòng, vì như vậy mới có thể cưới vợ... Tại Thế Giới Bên Trong, những người trẻ thường thuê nhà để ở, mặc dù ta không biết vì sao bên ngoài phải có phòng mới kiếm được vợ, nhưng ta vẫn chuẩn bị trước cho con một phòng."

Khánh Trần đứng ngây người nhìn sư phụ của mình.

Hắn còn tưởng rằng, hai thầy trò lén lút trở về thành phố số 18 sẽ gây ra động tĩnh to lớn lắm cơ, lại không ngờ ngài ấy muốn dẫn mình đi thăm phòng xem có ưng ý hay không?

Một nhân vật như Lý Thúc Đồng, chỉ cần một cái nhấc tay sẽ tạo nên sóng to gió lớn chứ!


Sao lại vì những chuyện nhỏ thế này lãng phí thời gian được.

Khánh Trần nhớ lại câu nói của sư phụ vào một buổi tối ngồi trước đống lửa, khi hai người còn chưa vào cùng đất cấm kỵ 002.

"Người khác có gì, đệ tử của ta cũng phải có."

Sau khi ngài ấy biết, mình và cha mẹ cắt đứt quan hệ, đã chủ động gánh vác cả vị trí của người cha.

Một ngày làm thầy, suốt đời là cha.

Những người khác muốn khống chế lữ khách thời gian để sử dụng cho kế hoạch loại bỏ, còn sư phụ của mình sau khi khống chế lữ khách thời gian, chỉ muốn hỏi thăm một việc nhỏ con con.

Có lẽ, đám lữ khách thời gian kia sẽ rất sợ hãi.

Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng. Ngài ấy còn tỏ ra áy náy vì chuẩn bị phòng cho hắn chưa được ưng ý lắm.

Lý Thúc Đồng nói: "Trước tiên con cứ ở phòng này cái đã. Có lẽ, một thời gian dài nữa con vẫn phải ẩn mình, cho nên phòng này rất phù hợp. Có Điều, ta cũng đã chuẩn bị một căn phòng ở tầng 213 cao ốc Thanh Dương ở khu số 1. Căn phòng ấy rất an toàn, nếu gặp phải chuyện gì con cũng có thể vào đấy để trốn. Mật mã phòng là 010101, trùng với số hiệu tù..."

Lý Thúc Đồng nói xong bèn đặt một cái thẻ ID ở trên tủ giày: "Đây là thẻ ID thân phận của con. Trước mắt, cứ để vật này ở đây, đừng mang theo bên người. Hai căn phòng đều dùng thân phận thẻ ID này để mua."

"Cám ơn sư phụ." Sống mũi Khánh Trần cay cay, không biết nên nói cái gì.

Lý Thúc Đồng mỉm cười: "Được rồi, sắp trưởng thành đến nơi rồi, đừng nên quá lập dị."

"Vâng, không lập dị."

...

Hai thầy trò ngồi trước cửa sổ, Lý Thúc Đồng lấy từ trong tủ lạnh ra hai chai bia, vừa uống vừa ngắm cảnh bên ngoài.

Khánh Trần chỉ vào một cao ốc màu đỏ hỏi: "Sư phụ, toà nhà có hình thập tự đỏ kia là bệnh viện sao? Vì sao bệnh viện lại xây cao như vậy?"

"Đó không phải bệnh viện." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Là trung tâm sinh sản."

"Trung tâm sinh sản?" Khánh Trần ngạc nhiên: "Là bệnh viện dành cho những bà mẹ mang thai và đang chăm sóc con nhỏ sao?"

Lý Thúc Đồng kiên nhẫn giải thích: "Trong này, cung cấp cho phụ nữ tử cung nhân tạo. Hai vợ chồng có thể rút trứng và t*ng trùng ra, tiến hành thụ tinh nhân tạo. Sau đó, trung tâm sinh sản lựa chọn từ hơn 10 nang trứng một cái khoẻ mạnh nhất đưa vào tử cung nhân tạo. Làm như vậy, người phụ nữ sẽ không phải chịu đựng 9 tháng 10 ngày, mang nặng đẻ đau."

Khánh Trần giật mình: "Đã có kỹ thuật như vậy rồi sao? Làm vậy chẳng phải phụ nữ đỡ phải khổ cực sao?"

"Ừ." Lý Thúc Đồng gật đầu: "Trẻ nhỏ thai nghén trong tử cung nhân tạo 10 tháng là có thể sinh ra. Nhưng có lẽ con không nghĩ đến, đây là tập đoàn sáng tạo ra để phụ nữ và nam giới có thời gian lao động ngang nhau, không muốn tốn thời gian cho việc sinh đẻ, ảnh hưởng đến sức lao động."

Lý Thúc Đồng tiếp tục nói: "Loại kỹ thuật này đã có từ 100 năm trước. Từ khi mới xuất hiện, tất cả phụ nữ đều tỏ ra vui mừng. Nhưng 10 năm sau đó, Liên Bang khi đó do Trần thị khống chế đã thông qua dự luật 'giảm thời gian nghỉ sinh'. Từ đó đến nay nghỉ sinh chỉ được 7 ngày, thêm vào đó phải thêm một loại phải chi tiền nữa. Đây là sự lựa chọn, một là nghỉ việc, mang thai 9 tháng 10 ngày. Hai là bỏ tiền sử dụng tử cung nhân tạo."

Khánh Trần yên lặng suy nghĩ, thì ra việc làm này cũng chẳng tốt đẹp gì.

Với một lữ khách thời gian từ Thế Giới Bên Ngoài đi tới, chuyện này quả thực quá kỳ diệu.

"À đúng rồi sư phụ?" Khánh Trần hỏi: "Tại sao trước đó thầy không nói cho con biết, sau khi thoả mãn điều kiện đầu tiên của Điều Khiển Rối, nếu tiếp tục giết người sẽ có thay đổi?"

Lý Thúc Đồng cầm tay Khánh Trần đưa lên quan sát: "Lần này, giết 13 người tại Thế Giới Bên Ngoài, nhưng không hiến tế thân thể bọn họ? Sau khi thoả mãn điều kiện đầu tiên, chỉ cần giết một người, Điều Khiển Rối sẽ thay đổi sang hình thức thứ hai, tách ra 1 centimet. Còn nếu con hiến tế thi thể người này sẽ dài tận 10 centimet."

Khánh Trần gật đầu: "Thì ra sư phụ đã biết điều này từ sớm, chẳng qua cố tình không nói cho con biết."

"Chủ nhân của vật cấm kỵ Điều Khiển Rối ACE-019, cuối cùng chẳng có kết quả tốt gì. Nếu không điên, cũng làm ra hành động điên rồ." Lý Thúc Đồng nhìn Khánh Trần nói: "Thời điểm đám lão già kia đưa vật này cho con, ta còn rất tức giận. Có điều, sau ta suy nghĩ lại, nếu tâm trí của con không bị nó ảnh hưởng, vậy ta làm sư phụ con chẳng lẽ không tin tưởng đệ tử mình."

"Điều Khiển Rối có thể đồng thời khống chế được bao nhiêu người?" Khánh Trần hỏi.

"Không ai biết cực hạn của nó." Lý Thúc Đồng trả lời.

Khánh Trần ngây người ra, Điều Khiến Rối thật sự khống chế được rất nhiều người: "Nhưng mà sư phụ, con vẫn tò mò một việc, dù cho việc này đánh động đến dục vọng của con người, nhưng cũng không thể khiến con người ta điên cuồng được chứ?"

"Thời điểm con sử dụng nó, chẳng lẽ chưa từng cảm nhận được người con khống chế suy nghĩ gì sao?" Lý Thúc Đồng hỏi: "Nhất là khi đối phương bị khống chế sinh ra cảm giác điên cuồng, sợ hãi, sám hối, khiếp sợ. Những loại cảm xúc u ám nhất của thế gian dần dần ăn mòn tâm trí của con."

"Con chưa từng cảm nhận được điều này." Khánh Trần ngạc nhiên.

Lý Thúc Đồng giật mình: "Làm sao lại không có?"

"Sư phụ, thật sự không có." Khánh Trần nghiêm túc trả lời.

Lý Thúc Đồng khó hiểu nhìn đứa đệ tử của mình. Lão luôn có cảm giác trên người đứa bé này có rất nhiều sự khó hiểu.

Đầu tiên, dùng cơ thể người thường thoát khỏi Ác Mộng của Lâm Tiểu Tiếu.

Thời điểm chưa mở ra gien ẩn, đã có dấu hiệu thăng cấp.


Ngay sau đó, khi gien ẩn được mở ra, lại hơn một bậc so với Kỵ Sĩ bình thường.

Điều cuối cùng, chính là liên quan đến cảm xúc của Điều Khiến Rối. Điều này đã được một vị tiền bối Kỵ Sĩ, tự mình trải nghiệm.

Vị tiền bối ấy chỉ cần sử dụng một lần đã quăng vật này vào vùng cấm kỵ 002, không muốn cho nó nhìn thấy ánh mặt trời.

Mà bây giờ, Điều Khiển Rối trong tay Khánh Trần, chân chính biến thành một con rối, không cảm xúc, không phản kháng.

Khánh Trần hỏi: "Con rối nào cũng là con rối. Con rối không có suy nghĩ, có phải sư phụ nhớ nhầm hay không?"

Lý Thúc Đồng xúc động nói: "Trước mắt, con đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với ta, để cho ta suy nghĩ chút cái đã..."

Lão biết, tại sao người khổng lồ Đinh Đông lại ra khỏi khụ vực trung tâm. Thật ra, lúc ấy hai tay đứa bé lớn ấy đều có vật cấm kỵ, đám lão già kia muốn Đinh Đông đến quan sát Khánh Trần, để đứa bé này lựa chọn nên đưa cho Khánh Trần loại vật cấm kỵ nào.

Kết quả, Đinh Đông lựa chọn đưa cho Khánh Trần Điều Khiển Rối.

Lúc đó, Lý Thúc Đồng còn chưa hiểu ra, tại sao lại là Điều Khiển Rối?

Bây giờ suy nghĩ lại, có lẽ hai đồng tử của Đinh Đông đã cảm nhận được. Dù Khánh Trần có sở hữu Điều Khiển Rối cũng chẳng có việc gì.

Có điều hiện tại, Lý Thúc Đồng sinh ra một suy nghĩ, nếu đưa cả hai vật cấm kỵ cho Khánh Trần chẳng phải tốt hơn bao nhiêu sao...

Đám lão già kia vẫn keo kiệt bủn xỉn.

Một người thừa kế thiên tài như vậy, phải cho thêm chứ nhỉ?

"Vật cấm kỵ đều có hình thái thứ hai sao sư phụ?" Khánh Trần tò mò hỏi.

"Không phải mỗi vật ta đều biết." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Ta suy nghĩ vấn đề này rất lâu, nên đưa ra phán đoán, có lẽ vấn đề này liên quan đến cấp bậc người sinh ra vật cấm kỵ. Vật cấm kỵ do người siêu phàm cấp B sinh ra sẽ có một hình thái, cấp A sẽ sinh ra hình thái thứ hai, còn cấp S sẽ có ba hình thái."

Vật cấm kỵ và người siêu phảm có sự khác biệt, bởi vì vật chỉ có ba đẳng cấp.

Khánh Trần tò mò: "Sư phụ, ngài đã gặp được vật cấm kỵ cấp S chưa?"

"Có lẽ rất nhanh sẽ được gặp." Lý Thúc Đồng cười nói.

Khánh Trần nhìn sư phụ của mình. Hắn đoán trong tay ngài ấy hình như sở hữu vật cấm kỵ cấp S.

"Chờ đã." Khánh Trần đột nhiên hỏi: "Sư phụ, có một chuyện quan trọng con muốn hỏi. Sau khi con trở thành Kỵ Sĩ, có thể sinh con sao?"

"Được nhiên là có thể rồi." Lý Thúc Đồng sững sờ: "... Có điều với tính cách khó gần của con, còn nghĩ đến chuyện này làm gì?"

"Sư phụ, đừng nên công kích về phương diện này." Khánh Trần nhíu mày: "Con nghe nói, tiêm thuốc biến đổi gien sẽ không đẻ được. Kỵ Sĩ cùng bọn họ có điều khác biệt sao? Vì sao Kỵ Sĩ cũng thay đổi gien mà không bị gì?"

"Đây là hai con đường hoàn toàn khác nhau." Lý Thúc Đồng giở khóc giở cười: "Con đường thăng cấp của Kỵ Sĩ dựa hoàn toàn vào cơ thể con người, biến đổi gien của loài người càng thêm hoàn mỹ, tới gần thần hơn."

"Còn thuốc biến đổi gien?" Khánh Trần hỏi.

"Thuốc biến đổi gien là do tập đoàn nghiên cứu ra. Không biết bọn họ kiếm được loại gien ấy từ nơi nào, sau đó tiêm vào cơ thể con người." Lý Thúc Đồng giải thích: "Theo một cách hiểu khác, những người đó giống hình thức bán thú cũng không sai. Người cùng bán thú tất nhiên không cách nào sinh ra đời sau rồi."

Đột nhiên, Khánh Trần cảm giác được, cảm nhận của mình đối với những chiến sĩ tiêm thuốc kia đã thấp đi rất nhiều...

Lý Thúc Đồng giải thích: "Những người siêu phàm phần lớn coi thường chiến sĩ tiêm thuốc, mặc cho nhiều người siêu phàm còn không có sức mạnh bằng các chiến sĩ ấy. Nhưng đây là loại coi thường tự nhiên hình thành. Có điều, con cũng không nên coi thường một số ít chiến sĩ loại này, bởi vì họ chỉ muốn tìm cho mình một con đường, bọn họ cũng không có nhiều sự lựa chọn."

"Vậy tại sao thuốc biến đổi gien của Sở Tài Phán Cấm Kỵ lại không ảnh hưởng?" Khánh Trần tò mò.

"Con biết cũng nhiều phết đấy chứ, xem ra đã giao lưu với một số lữ khách thời gian khác rồi." Lý Thúc Đồng nhìn hắn nói: "Sở Tài Phán Cấm Kỵ là đặc biệt, bởi vì bọn họ lấy gien từ trên người một vị thần linh khác."

Khánh Trần nghe đến điều này bèn tỏ ra hoang mang: "Thế gian này có thần sao? Tại sao thần lại đồng ý cho bọn họ sử dụng gien?"

"Có thể bọn họ quan hệ với thần vô cùng tốt." Lý Thúc Đồng thở dài: "Ta cũng không biết rõ cụ thể thế nào. Sở Tài Phán Cấm Kỵ luôn bí ẩn, tư liệu ghi chép về bọn họ rất ít."

"Đúng rồi sư phụ, con có một nghi ngờ." Khánh Trần nhìn Lý Thúc Đồng nói: "Kỵ Sĩ có khả năng trở thành Giác Tỉnh Giả không?"

"Đương nhiên không thể nào." Lý Thúc Đồng nói: "Tất cả người tu hành cũng không thể trở thành Giác Tỉnh Giả."

"Vì sao?"

"Bởi vì Giác Tỉnh Giả vào tình trạng cực đoan, dựa vào cảm xúc giải toả tiềm lực thành thần. Mà truyền thừa lại dựa vào lối mòn, vận dụng cách làm đào móc hết tiềm lực của con người." Lý Thúc Đồng giải thích: "Một khi tiềm năng con người được giải phóng, đương nhiên không cách nảo thức tỉnh được rồi."

"Còn một vấn đề nữa." Khánh Trần suy tính: "Kỵ Sĩ bình thường mở ra cánh cửa sinh tử đầu tiên là cấp F, cánh cửa thứ 7 là cấp S. Vậy từ đầu con đã đạt cấp E, vậy sau khi mở ra cánh cửa thứ 7 có thể vượt trên cấp S sao?"

"Sẽ không." Lý Thúc Đồng lắc đầu: "Từ cấp B lên cấp A là một bước nhảy vọt. Cấp A tăng lên cấp S cũng là vậy. Con nhìn thì thấy chỉ là hai chữ, nhưng với người tu hành mà nói, đó là bước nhảy vọt về chất, không hề tầm thường chút nào. Vượt qua cấp S, tất nhiên là thần rồi, khi ấy chỉ cần dùng ý nghĩ đã có thể dời sông lấp biển. Có lẽ sau khi con vượt qua hết 8 cánh cửa sinh tử, thì mới có hi vọng bước qua ngưỡng cửa ấy. Những cánh cửa phía trước, chắc không có hi vọng gì nhiều, dù biến đổi về lượng, nhưng chất vẫn không thay đổi."

Lý Thúc Đồng nói đến đây bỗng nhiên nhíu mày.

Dựa theo logic này, Khánh Trần chỉ cần bước qua cảnh cửa sinh tử thứ 6 đã tới cấp S. Vậy cánh cửa thứ 7 sẽ có thay đổi thế nào đây?

Trong tất cả các Kỵ Sĩ chưa một ai trải qua loại chuyện này.

Nhưng có thể điều này mang đến ý nghĩa trọng đại nào đó cho Kỵ Sĩ không? Hay nói một cách khác, dù Khánh Trần có đi con đường của Kỵ Sĩ, cũng không cách nào giải phóng hết tiềm lực của bản thân?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất