Chương 44: Tùng! Tùng! Tùng!
Bây giờ cũng không có cách nào tốt hơn, cuối cùng vẫn là Dư Văn ra mặt, đi tìm nữ nhân phụ trách.
Nét mặt nữ nhân ngại ngùng, sau đó rất uyển chuyển nói với mọi người, nhà vệ sinh nam ở tầng này bởi vì một số nguyên nhân nên đã ngưng sử dụng, nếu như không ngại thì...
Lúc này sắc mặt Long Đào càng ngày càng khó coi, cơn đau dữ dội ập đến khiến phần bụng anh ta như bị dao đâm.
Ắt nghĩ chắc anh ta cũng sẽ không ngại đâu.
Nữ nhân nói rồi chuẩn bị dẫn Long Đào đến nhà vệ sinh.
Dư Văn bảo Chu Thái Phúc, và Trương Nhân Nhân đang trốn ở một bên đi cùng.
Mặc dù Chu Thái Phúc không hề vui vẻ, nhưng anh ta cũng không dám đắc tội với Dư Văn, chỉ có thể cắn răng đi cùng, sắc mặt khó coi đến có thể vắt ra nước.
Trương Nhân Nhân thì vẫn là bộ dạng nhút nhát đó, trông giống như một cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.
Không lâu sau.
Hợp xướng cuối cùng đã bắt đầu.
Nữ sinh của ba lớp bị đảo lộn trật tự, thỉnh thoảng lại cao vút mạnh mẽ, dưới sự hướng dẫn của chỉ huy, hợp xướng dần đạt đến cao trào...
"Đùng! Đùng! Đùng!"
Giày cao gót nhọn hoắt vang lên liên hồi trên nền đá hoa.
Nữ nhân bước đi rất nhanh, một mặt là lo lắng cho Long Đào, mặt khác lại phải quay lại nhìn chằm chằm hiện trường tổng duyệt.
Dù sao thì có bất kì vấn đề gì xảy ra, cô ta cũng phải chịu trách nhiệm.
Sau khi rẽ qua một khúc quanh, nữ nhân dừng lại, chỉ về phía trước nói rất nhanh: "Đi về phía trước chính là nhà vệ sinh, nơi này tương đối vắng vẻ, rất ít người tới đây."
Quay người lại, cô ta nhìn Long Đào nói: "Có bạn của anh ở bên ngoài trông chừng, anh cứ yên tâm đi."
"Cảm... cảm ơn."
"Tôi còn có việc, không đợi mọi người nữa." Nữ nhân đánh tiếng xong rồi quay người trở về.
Cô ta vừa đi vừa nhìn điện thoại di động, như có việc gì rất gấp.
Sau khi nữ nhân rời đi, hiện trường đột nhiên yên tĩnh, Chu Thái Phúc vốn đã vạn phần không vui, lúc này không ngừng thúc giục Long Đào nhanh lên.
"Được, vậy tôi đi đây." Long Đào mới chạy được hai bước, lại đột nhiên dừng lại, anh ta xoay người, vẻ mặt khẩn cầu nói: "Mọi người nhất định phải chờ tôi ra, nhất định đừng đi trước."
"Biết rồi, biết rồi." Chu Thái Phúc không kiên nhẫn phất phất tay.
Sau đó, Long Đào mới tiếp tục chạy về phía trước.
Vị trí của nhà vệ sinh còn xa và vắng vẻ hơn anh ta nghĩ, ở cuối hành lang bên trái.
Dọc đường anh ta đi qua rất nhiều phòng học, nhưng những phòng học này hình như đã bị bỏ hoang lâu lắm rồi, cửa đóng then cài, nắm cửa phủ đầy bụi.
Loại cảm giác đổ nát này khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu, giống như những gì anh ta đang trải qua bây giờ không phải là thời đại của mình, mà là thời gian bị năm tháng lãng quên vậy.
Anh ta chỉ là khách qua đường.
Sẽ chỉ dừng lại, nhưng không thể lay động.
Anh ta đột nhiên tò mò về ngôi trường này và quá khứ của nó.
Anh ta càng nghĩ nhiều, suy nghĩ cũng càng ngày càng trôi xa, vô số cảnh tượng trong tiềm thức đều bị đánh thức.
Anh ta không thể chịu đựng được nữa, chỉ biết ôm đầu lao về phía trước, tiếng bước chân của anh ta vang vọng trong hành lang vắng vẻ, giống như hành trình của một người tuyệt vọng trước khi chết.
Cuối cùng... đã đến.
Cả đoạn đường anh ta đều rất cảnh giác, ánh mắt không lúc nào buông lỏng, vô cớ lo lắng khi đi qua một cánh cửa nào đó sẽ đột nhiên mở ra, sau đó xuất hiện một ác quỷ mặt xanh nanh vàng.
Cho đến khi đứng trước cửa nhà vệ sinh, tim anh ta vẫn đang đập loạn xạ.
Bên trái là nhà vệ sinh nữ.
Cũng là điểm đến trong chuyến đi này của anh ta.
Anh ta hít vào một hơi thật sâu.
"Có người không?"
Sau một lúc không có ai đáp lại, bên trong yên tĩnh như đã chết vậy.
Ngay khi anh ta chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh, mí mắt phải đột nhiên giật giật, không kịp đề phòng, anh ta đột ngột dừng lại.
Một bộ phim kinh dị đã xem nhiều năm trước đột nhiên hiện lên trong tâm trí.
Anh ta đã quên tên từ lâu, nhưng một khung cảnh bên trong vẫn còn nguyên trong ký ức.
Nữ chính trong phim tin lời tùy tùng, vào nhà vệ sinh, sau đó bị một nữ quỷ bị mất nửa thân dưới, chỉ có thể bò bằng hai chi trước móc mất hai mắt.
Cái chết vô cùng bi thảm.
Theo hiểu biết của bản thân anh ta, ác mộng còn không phải là một bộ phim kinh dị hay sao, mà bọn họ chính là những nhân vật chính được lựa chọn trong đó.
Vì thế...
Anh ta từ từ lùi lại, quay người, nhìn về phía sau.
Đối diện là nhà vệ sinh nam.
Nhà vệ sinh nam rõ ràng là rất lâu rồi không có người dùng, cánh cửa sắt màu xanh nhạt khép hờ, vài chỗ loang lổ gỉ sét.
Anh ta quay người lại lần nữa, so ra thì nhà vệ sinh nữ tốt hơn nhiều, cửa rộng mở, bên trong lát gạch màu trắng sữa.
Từ nơi anh ta đang đứng, thậm chí có thể nhìn thấy một chiếc bồn rửa tay khá sạch sẽ.
Ngoài ra còn có một lọ nước rửa tay dạng pum được đặt chu đáo ở góc bên phải.
Ánh sáng dịu nhẹ được phản chiếu trước tấm gương lớn.
Thực là... đã quá dụng tâm ngụy trang rồi.
Mà điều này cũng khơi dậy sự cảnh giác của anh ta.
Long Đào không chút do dự đẩy cánh cửa sắt của phòng vệ sinh nam đối diện ra.
Bản lề cửa sắt phát ra tiếng nghiến dài chói tai, nhưng anh ta không chút quan tâm.
Ngược lại, vẻ ngoài có vẻ khác thường này mới là tín hiệu an toàn trong mắt anh ta.
Đây là một cái bẫy được giăng ra trong quá trình làm nhiệm vụ, nếu nghe lời nữ nhân mà vào nhà vệ sinh nữ sẽ thực sự rất nguy hiểm.
Loại không phải tự tin hay kiêu ngạo này đã luôn cùng anh ta hoàn thành những sự kiện trọng đại trong cuộc đời.
Anh ta mãn nguyện kéo quần lên, chuẩn bị rời khỏi đây.
Nhưng anh ta còn chưa kịp đẩy cửa ra, đã nghe thấy một loạt âm thanh kì lạ.
"Tùng tùng tùng."
Âm thanh không quá lớn, cũng không quá gần, Long Đào nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm trần nhà hơi ố vàng.
Chắc là từ trên tầng truyền đến, anh ta giỏng tai lên nghe vài giây phát hiện âm thanh không hề hỗn loạn, mà mang theo một tiết tấu rõ ràng nào đó.
Tiết tấu này rất kỳ lạ, như thể có một sức chấn động mệ hoặc lòng người, đôi chân của Long Đào đập theo nhịp điệu một cách vô thức.
Nhịp trống?
Không giống, Long Đào nhanh chóng suy nghĩ.
Âm thanh nặng hơn tiếng trống, nhưng anh ta lại không hiểu về nhạc cụ nên không xác định được đó là nhạc cụ gì.
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Tiết tấu càng lúc càng nhanh, từng nhịp như giẫm lên trái tim Long Đào.
Anh ta vô thức nuốt nước bọt.
Âm thanh tiết tấu nhanh trở nên rõ ràng và dồn dập hơn, cho đến khi một tiếng "tùng" cuối cùng.
Tiếng này đã hoàn toàn khiến Long Đào thức tỉnh.
Bởi vì tiếng này khác với tất cả các âm thanh trước đó, âm thanh này... là phát ra từ phía đối diện.
Nhà vệ sinh nữ!!
Người diễn tấu... không, ai lại đi chơi nhạc cụ trong nhà vệ sinh, chẳng lẽ là... thứ đó?!
Thứ đó đang ở trong nhà vệ sinh nữ?
Anh ta thực sự không dám nhắc đến từ đó.
Tùng... tùng... tùng...
Tiết tấu rộn ràng lại vang lên lần nữa.
Rất nhanh đã dừng lại bên ngoài cửa nhà vệ sinh nam.
Lúc này, Long Đào vốn đang run rẩy như cái sàng vì sợ hãi, đột nhiên sững người, anh ta chợt nhận ra điều gì đó.
Tòa C nơi anh ta đang ở chỉ có 4 tầng.
Vậy cái thứ bên ngoài cánh cửa kia... từ đâu xuống?