Ác Mộng Kinh Tập (Dịch)

Chương 5: Gác đêm

Chương 5: Gác đêm


Nam trung niên quay đầu lại nhìn về phía vạm vỡ, không ngờ lại bị vạm vỡ trừng mắt nhìn lại.
Cảnh tượng kết thúc trong bầu không khí có chút không tự nhiên.
Vạm vỡ đứng dậy nói quá muộn rồi, không nói nữa, anh ta đi gác đêm trước, thúc giục mọi người đi ngủ sớm.
Vạm vỡ canh gác từ 10 giờ đến 12 giờ, vẫn còn 6 giờ nữa.
Mấy người Giang Thành sau khi thảo luận thì quyết định, Giang Thành sẽ gác từ 12 giờ đến 2 giờ, nam trung niên từ 2 giờ đến 4 giờ, tên mập từ 4 giờ đến 6 giờ.
Vạm vỡ kéo đến một chiếc đệm dày, ngồi quanh lò sưởi để sưởi ấm, ánh lửa lập lòe phản chiếu khuôn mặt anh ta lúc tối lúc sáng.
Giang Thành nằm trên ghế sô pha kế bên tên mập, người trung niên cách bọn họ hơi xa một chút, ở một đầu bên kia phòng khách.
"Người anh em." Tên mập thò đầu đến, khẽ hỏi nhỏ: "Ngủ chưa?"
Giang Thành lật người một cái, để lại cho anh ta một cái bóng lưng.
Giang Thành vẫn luôn duy trì tỉnh táo trong suốt hai tiếng vạm vỡ canh gác, nhưng cũng may, ngoại trừ tiếng củi cháy thì không có gì xảy ra.
Khi thời gian kết thúc, vạm vỡ đi đến, đẩy đẩy Giang Thành, hắn liền "tỉnh dậy".
"Gác đêm thì lanh lợi lên, có chuyện gì thì lớn tiếng đánh thức chúng tôi." Vạm vỡ có vẻ không yên tâm, lại tiếp tục nói: "Trước và sau 12 giờ đêm là có xác suất xảy ra chuyện cao nhất."
"Những chuyện gì?" Giang Thành ngồi dậy hỏi.
Sắc mặt vạm vỡ trở nên khó coi, nhưng anh ta vẫn hạ thấp giọng nói: "Chuyện linh dị."
Sau khi trao đổi ngắn gọn, vạm vỡ nằm xuống ghế sô pha trước mặt Giang Thành, còn hắn đi tới, ngồi bên lò sưởi đảm nhận nhiệm vụ gác đêm.
Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng ngáy của tên mập ra, hầu như không có bất kỳ âm thanh nào.
Nam trung niên và vạm vỡ đều nhắm mắt lại, giống như đang ngủ, nhưng Giang Thành nghi ngờ rằng thực ra bọn họ đều tỉnh, giống như chính mình vừa rồi cũng vậy.
Hai giờ rất nhanh đã trôi qua, Giang Thành đi đến đầu bên kia phòng khách, đánh thức nam trung niên dậy.
Hai người không trao đổi gì nhiều, Giang Thành đi ngủ tiếp. Sau khi cầm bình nước khoáng uống mấy ngụm xong, nam trung niên đi đến bên lò sưởi.
Đầu tiên là thêm một ít củi vào bên trong, sau đó ngồi xếp bằng trước lò sưởi.
Chiếc đồng hồ bỏ túi cũng được anh ta cầm trên tay.
Kinh nghiệm của nam trung niên không phong phú như vạm vỡ và người phụ nữ, nhưng cũng thập tử nhất sinh qua hai nhiệm vụ, cho nên biết rất rõ hai chữ linh dị trong miệng vạm vỡ là có ý tứ gì, càng nắm rõ hơn về sự đáng sợ của bọn chúng.
Đúng như Giang Thành suy đoán, bắt đầu từ khi vạm vỡ gác đêm, nam trung niên vẫn luôn thức, từ đầu đến cuối luôn đề phòng một số chuyện tồi tệ có thể xảy ra.
Một tiếng rưỡi trôi qua, không có gì xảy ra hết.
Trong khoảng thời gian này anh ta lại thêm củi một lần nữa, lửa trong lò sưởi cháy lên rất mạnh, sưởi ấm thân thể, dường như chuyện này có thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng anh ta.
Chẳng mấy chốc đã được hai giờ, ca gác của anh ta cũng coi như đã kết thúc, anh ta chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.
Qua khe hở giữa những tấm rèm cửa, dường như bầu trời bên ngoài cũng đã hơi tờ mờ sáng.
Những người trong ác mộng đều cố chấp kháng cự đêm tối, và đặc biệt yêu thích ban ngày.
Nam trung niên cũng không ngoại lệ.
Ngay khi anh ta đang cử động tay chân chuẩn bị đánh thức tên mập, một trận buồn tiểu đột nhiên cuộn trào mãnh liệt, thậm chí khiến anh ta không kịp trở tay.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trên tay... là do uống nhiều quá rồi sao?
Trời đã gần sáng rồi nên chuyện này khiến anh ta yên tâm hơn rất nhiều, anh ta quay đầu lại, nhà vệ sinh nằm ở trong góc phòng khách, cách đó không đến 20 mét.
Ánh mắt anh ta nhìn vào nhà vệ sinh dần dần thay đổi, cảm giác cảnh giác lại xa lạ cũng dần rút đi.
Những gì tiếp theo là một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Và... một cảm giác an toàn.
Anh ta liếm liếm môi, rồi quay lại nhìn người bạn đồng hành đang ngủ say.
Tính toán thời gian, sau khi từ nhà vệ sinh quay lại vừa vặn có thể đánh thức tên mập.
Hẳn là... không có vấn đề gì.
Anh ta chỉnh lại kính, chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh trong góc.
Cẩn thận mở cửa ra, lại cẩn thận xả nước, cửa nhà vệ sinh thì mở toang, dù sao trong phòng khách cũng đều là đàn ông.
Sau khi lắc lắc xả nước xong, nam trung niên cảm thấy cả người thư thái thoải mái.
Nói thật, lăn lộn cả một ngày, lại sáu giờ không ngủ, thể lực và tinh lực của anh ta đã có chút không theo kịp, dù sao thì cũng không phải thanh niên 20 tuổi nữa.
Nhìn bản thân mệt mỏi trong gương trước mặt, nam trung niên thở dài, tháo kính ra, mở vòi nước, xối nước lạnh lên mặt.
Nước lạnh cóng, nhưng nó khiến anh ta cảm thấy rất sảng khoái.
Vừa định rửa lần thứ hai, khi liếc mắt nhìn chiếc gương, chợt phát hiện một người đứng sau lưng mình phản chiếu trong gương.
Người đến im lặng không tiếng động, đến tiếng bước chân cũng không có.
"Ai?!"
Sự kinh ngạc kéo dài không đến một giây, sau đó nam trung niên bình tĩnh trở lại, mặc dù không đeo kính nên nhìn không rõ dung mạo người đến, nhưng thân hình mập mạp kia đã bán đứng thân phận của người đó.
"Là tôi."
Nghe thấy giọng nói của tên mập, nam trung niên đã hoàn toàn yên tâm, sau đó bất mãn nói: "Lần sau khi đến thì lên tiếng đi, đừng có đột nhiên xuất hiện ở sau lưng tôi như vậy."
Nam trung niên lấy tay áo lau mặt hai lần, sau đó đeo kính vào, vừa quay người vừa giũ nước trên tay.
Nhưng ngay khoảnh khắc hoàn toàn xoay người lại, anh ta cảm thấy phát lạnh từ đầu đến chân, trong mạch máu giống như bị băng tuyết bao phủ.
Sau lưng... không có người.
Tên mập đâu?
Tên mập đi đâu rồi?!
Anh ta gần như ngay lập tức đỏ mắt, vô thức muốn nhìn lại mình trong gương, nhưng anh ta không làm, bởi vì anh ta cảm thấy vai mình trùng xuống, như thể có thứ gì đó vừa đặt lên. ...
Trời, sáng rồi.
Ba người ngủ trong gian phòng trên tầng hai cũng gần giống như mấy người ở phòng khách, đều để lại một người gác đêm.
Nam nhân viên co ro trong một góc phòng ngủ đang chuẩn bị ngáp thì bị một tiếng lợn tru lên cắt ngang, khiến cả người anh ta run lên, suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.
Người phụ nữ và cô gái thuần khiết đang ngủ trên giường cũng bị tiếng kêu đánh thức.
Mấy người nhìn nhau vội vã xuống tầng.
Giang Thành và vạm vỡ vây quanh bên cạnh tên mập, mà tên mập ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, tiếng la hét như chọc tiết lợn kia đến từ ai hiển nhiên không nói cũng rõ.
Cả ba người họ nhìn chằm chằm vào trong góc nhà vệ sinh.
Mang theo lo lắng, bất an và... nghi ngờ.
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy nam trung niên, trong lòng đã có sự chuẩn bị.
Chị ta hất tay cô gái thuần khiết ra, một mình bước vào nhà vệ sinh.
Cửa nhà vệ sinh mở, chị ta đứng trước cửa liếc nhanh vào bên trong.
Một người lão luyện như chị ta, mà cũng hít một hơi thật sâu.
Nam trung niên đứng thẳng trước gương, thân hướng về phía cửa, lưng hướng về phía gương, nhưng đầu lại vặn 180 độ, hướng về phía sau.
Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương, có thể thấy đôi mắt của nam trung niên đang mở to, gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.
Sau khi trấn tĩnh lại, người phụ nữ thận trọng bước đến bên cạnh nam trung niên, rồi sau đó là vạm vỡ.
Sau khi quan sát vài giây, Giang Thành cũng đi theo, đứng ngoài cửa nhà vệ sinh nhìn vào trong.
Người phụ nữ di chuyển tay ra khỏi cổ của nam trung niên, một lúc sau mới nói: "Anh ta bị một lực rất lớn đột ngột vặn gãy cổ."
Đây là chuyện rất hiển nhiên, tất nhiên sẽ không có ai đưa ra bất kỳ phản đối nào.
"Trước khi chết còn cực kỳ kinh hãi." Vạm vỡ nhìn chằm chằm vào mắt nam trung niên bổ sung.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất