Chương 8: Mẫu nam
"Có khi nào là của cô gái bị ngược đãi không?" Cô gái thuần khiết phân tích: "Cô gái đó bị ngược đãi đến chết, oán khí không tan hóa thành lệ quỷ, giết chết nam trung niên vào sáng sớm chính là cô ta."
Với tình hình hiện tại, phân tích của cô gái thuần khiết khá là hợp lý.
"Có thể là như vậy, có điều chúng ta vẫn còn cần một ít chứng cứ nữa." Sau khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, khí thế của vạm vỡ đã yếu đi rất nhiều, thậm chí có thể nhìn thấy trên trán anh ta còn có mồ hôi lạnh.
Giang Thành biết rõ, anh ta không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Đi ăn cơm trước đi." Có người đề nghị.
Việc nấu cơm giao cho một mình tên mập, cô gái thuần khiết giúp rửa rau.
Chẳng mấy chốc một bữa cơm ngon lành thơm phức đã được làm xong, cho dù là trong hoàn cảnh như vậy thì mọi người vẫn ăn sạch sẽ thức ăn, không cần nghĩ cũng biết tay nghề của tên mập.
"Cậu là đầu bếp à?" Vạm vỡ húp một ngụm canh nóng, thậm chí nhìn khuôn mặt của tên mập cũng thuận mắt hơn rất nhiều.
"Không phải." Tên mập gãi gãi đầu xấu hổ nói: "Chỉ là chạy khắp nơi, làm đủ loại công việc, cho nên cái gì cũng biết một chút."
"Mọi người làm gì thế? Tụ tập ở đây cũng coi như là duyên phận." Vạm vỡ đặt bát xuống, ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều: "Tôi tên là Phàn Lực, là một vệ sĩ."
"Tôi... tôi tên là Tạ Vũ, làm việc trong công ty bảo hiểm." Nam nhân viên nhỏ giọng nói.
"Tôi tên là Trần Hiểu Manh, đang học đại học, chuyên ngành luật." Cô gái thuần khiết tự giới thiệu.
Đến lượt người phụ nữ có nốt ruồi viền môi, vốn còn tưởng chị ta sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng một giọng nói chậm rãi vang lên: "Mọi người cứ gọi tôi là chị Noãn, tôi lớn tuổi hơn mọi người, nghề nghiệp..." Chị ta cười một cách khó hiểu: "Tôi là người bán hàng."
Mọi người đều dùng ánh mắt không thể nói rõ nhìn chị ta, khí chất mà người phụ nữ này thể hiện tuyệt đối không phải là một thương nhân bình thường,"hàng" mà chị ta nói đến rút cuộc là để chỉ cái gì, trong này e rằng có rất nhiều ẩn ý.
Nhưng không ai lăn tăn vào vấn đề này, tất cả đều thống nhất nhìn sang Giang Thành, mức độ tò mò của mọi người về hắn thậm chí còn lớn hơn cả người phụ nữ tự xưng là chị Noãn.
Giang Thành ưỡn thẳng người, nghiêm túc nói: "Tôi tên là Hách Soái, là một mẫu nam."
"Anh là người mẫu ư?" Cô gái thuần khiết có vẻ không tin: "Anh là người của công ty điện ảnh và truyền hình à?"
Giang Thành chậm rãi quay đầu lại, dùng ánh mắt đầy thâm ý liếc cô một cái: "Tôi làm ca đêm ở KTV."
Mọi người đều dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn chằm chằm, nhưng không ai có bình luận gì, mỗi người đều có quyền lựa chọn nghề nghiệp của mình, hơn nữa bọn họ cảm thấy Giang Thành cũng thật sự có điều kiện thân hình như vậy.
Ban ngày ở thế giới bọn họ đang ở dường như cực kỳ ngắn ngủi, sau khi đám người tán gẫu thêm một chút, trời lại tối sầm lại.
Vạm vỡ đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài, sau đó quay lại và nói: "Không phải trời sắp mưa, mà thực sự sắp tối rồi."
Đúng như lời anh ta nói, nửa tiếng sau, màn đêm lại buông xuống.
Đám người ngồi quanh lò sưởi trong phòng khách, vừa sưởi ấm bên ngọn lửa, vừa phân tích các manh mối khác nhau mà bọn họ nắm được cho đến hiện tại.
Vì vấn đề an toàn, ban ngày bọn họ chuyển một ít củi từ nhà kho đến phòng khách, như vậy không đến mức ban đêm không đủ củi rồi mới đi lấy.
Tên mập ngồi gần đống củi nhất, thỉnh thoảng lại ném một cây vào đó.
Ngọn lửa đang cháy rất mạnh, khuôn mặt của mọi người đều đỏ rực.
Trần Hiểu Manh vẫn kiên định với quan điểm trước đây, cho rằng các thành viên khác trong gia đình đã ngược đãi cô gái, cuối cùng dẫn đến cái chết thương tâm của cô, quỷ trong căn biệt thự này chính là cô gái trong gia đình bốn người.
Cô dường như có chấp niệm với quan điểm này, mỗi khi nói đến đây cảm xúc đều trở nên kích động, khác hẳn với vẻ ngoài dịu dàng lúc trước.
Liên tưởng đến việc học chuyên ngành luật của cô, Giang Thành cảm thấy đây có thể là một cô gái có câu chuyện.
Sau khi thảo luận mấy vòng cũng không có tiến triển gì mới, ngược lại thì có người đã ngáp, xem ra đêm qua không chỉ có Giang Thành là ngủ không ngon.
Phàn Lực đứng dậy, di chuyển đôi chân hơi tê cứng, đề nghị nói: "Đi ngủ trước đã."
Đề nghị của anh ta nhanh chóng nhận được hưởng ứng.
Bởi vì nam trung niên chết không rõ nguyên nhân ở tầng một, nên tối nay mọi người quyết định ngủ ở tầng hai.
Tạ Vũ nhỏ giọng hỏi liệu mọi người có thể ở cùng với nhau không, như vậy mới an toàn, nhưng còn chưa dứt lời đã bị chị Noãn từ chối, chị ta nói rằng như vậy có thể sẽ bỏ lỡ điều gì đó.
Đôi mắt của Tạ Vũ mở to vì sợ hãi, nhưng sau cuối cùng cũng không có ai hỏi điều gì đó trong lời chị Noãn là đang ám chỉ điều gì.
Mặc dù là nói như vậy, nhưng mọi người vẫn ngầm tránh phòng ngủ nơi cô gái ở ra.
Chuẩn bị chia thành hai nhóm, một nhóm ngủ trong phòng ngủ con trai, một nhóm ngủ trong phòng ngủ chính.
Chị Noãn và Trần Hiểu Manh đều là phụ nữ, tất nhiên sẽ ở cùng nhau, bọn họ lựa chọn phòng ngủ chính ở tầng hai, cũng chính là phòng của nam chủ nhà và nữ chủ nhà, đêm qua bọn họ cũng ngủ ở đây.
Tên mập sống chết cũng phải ở cùng một phòng với Giang Thành, nên Giang Thành và tên mập cùng nhau vào phòng ngủ của con trai.
Tiếp theo là Phàn Lực và Tạ Vũ, có thể nhìn ra bọn họ đều muốn ở trong phòng của chị Noãn, dù sao thì hai người đó cũng có kinh nghiệm hơn, đi theo bọn họ sẽ có xác suất sống sót cao hơn.
Cuối cùng, sau khi thảo luận chị Noãn và Trần Hiểu Manh đã chọn Phàn Lực, ba người bọn họ sau khi vào phòng liền đóng cửa lại.
Trong hành lang chỉ còn lại một mình Tạ Vũ.
Một trận gió lạnh thổi qua, khiến anh ta bất giác ôm chặt lấy chính mình, trên cánh tay nổi đầy da gà.
Anh ta chạy bước nhỏ một mạch đến cửa phòng ngủ nơi Giang Thành đang ở, vội vàng gõ cửa.
Bang bang bang!
"Là tôi, mau mở cửa!"
Giang Thành một bên vừa chậm rãi kiểm tra trong phòng, một bên không để ý nói: "Anh lúc trước không phải muốn ném tôi một mình vào nhà vệ sinh à? Anh tự sang phòng bên cạnh ở đi."
Tạ Vũ nhìn chằm chằm vào cánh cửa bên cạnh để hở ra một khe hở, cánh cửa khẽ rung lên theo làn gió, giống như giây tiếp theo sẽ có thứ gì đó lao ra ngoài vậy.
Đó là phòng ngủ của con gái.
Tạ Vũ sợ tới giật nảy mình, quay người lại khóc lóc cầu xin tha thứ: "Tôi xin lỗi, tôi sai rồi! Tôi không nên nói như vậy, cầu xin anh thứ lỗi cho tôi!"
Sau khi kiểm tra xong một lượt căn phòng, Giang Thành mới yên tâm ngồi xuống, vặn chai nước khoáng mới tinh, nhấp một ngụm, ngả ngớn hướng cửa hỏi: "Anh gọi tôi là gì?"
"Hách Soái! Hách Soái!"
Giang Thành thoải mái híp mắt lại.
"Hách Soái! Hách Soái!"
Tên mập: "..."
"Hù..." Giang Thành hài lòng thở ra một tiếng, sau đó vung tay lên, ra hiệu cho tên mập phía sau cửa đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Tạ Vũ lao vào như một cơn gió, sau đó "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Với sự việc vừa rồi, Tạ Vũ không dám nổi giận nữa, ngoan ngoãn ở trong góc phòng ngủ, sợ gây ra phiền phức Giang Thành sẽ đuổi anh ta ra ngoài.
"Anh." Giang Thành gãi gãi cằm, nhìn vào Tạ Vũ: "Lên giường ngủ."
"Tôi, ngủ trên giường?" Tạ Vũ lộ ra biểu cảm không thể tin được.
Đây là một phòng ngủ đơn, giường cũng là một chiếc giường đơn bình thường, cũng có nghĩa là trong số ba người bọn họ chỉ có một người có thể ngủ trên giường.
Hai người còn lại hoặc là trải nệm ngủ dưới sàn hoặc là ngủ trên sô pha.