Chương 60: Sơn Thần gia gia nhà ngươi (1)
Mỗi khi A Dược đặt một câu hỏi, trên đỉnh đầu mọi người đều toát ra một dấu chấm hỏi, ngay cả thợ săn già cũng không ngoại lệ.
A Dược thấy loại phản ứng này của mọi người, ngượng ngùng vò đầu:- Ta xem ở bên trong tiểu thuyết đều là viết như thế, Thiến Nữ U Hồn, nhân quỷ tình chưa hết gì đó.
Tề Vũ trầm mặc một cái, vỗ vỗ bả vai A Dược:- Bớt đọc sách lại đi.
Tiếp đó Tề Vũ lại hỏi:- Như vậy lão Tôn ngươi vì sao không báo cáo chuyện này cho ngũ đại tiên môn, ngũ đại tiên môn bảo vệ chính đạo, tất nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
- Ngũ đại tiên môn? Thợ săn già lộ vẻ mặt mờ mịt, chưa từng nghe qua danh hiệu này.
- Chính là Vấn Đạo Tông, Huyền Không Miếu và ba danh môn chính phái khác, cũng là năm tông môn cường đại nhất trên đại lục.
- Ta tựa hồ đã từng nghe nói qua cái tên này.
Thợ săn già không xác định nói, không biết rõ là nghe qua ở đâu, có lẽ là trong quán trà dưới núi, hoặc có lẽ lữ khách lên núi kể, hoặc đã từng nghe khi còn trẻ.
Nhớ không rõ.
Trên thực tế mọi người biết rất ít về tu tiên giả, chỉ là nghe qua sơ sơ.
Đừng nói tới cố sự truyền miệng rất dễ sai lệch, khi đến tai người dân bình thường đã khác rất xa với thực tế, không thể tin được.
Chẳng hạn như Tề Vũ từng nghe nói, Vấn Đạo Tông sở dĩ gọi là Vấn Đạo Tông, ý tứ là chỉ tiên đạo mênh mông, vấn đạo vu thiên, lại thêm tu tiên tức là tu tâm, cần không ngừng vấn lại bản tâm chính mình theo đuổi là loại tiên lộ nào, chính đạo hay ma đạo, đừng để mất đi bản tâm.
Có một lần Tề Vũ gặp được một đệ tử Vấn Đạo Tông, tựa như gọi là Đái Bất Phàm, hỏi y Vấn Đạo Tông tại sao lại gọi là Vấn Đạo Tông, câu trả lời của Đái Bất Phàm cho đến nay y vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
- Ngươi hỏi chuyện này sao, chuyện này không thể không nói tới tổ sư khai phái của Vấn Đạo Tông chúng ta - Tiên Thiên Đạo Nhân, vì tìm kiếm một chỗ phong thủy bảo địa, tổ sư gia tiêu số tiền lớn mời người Thiên Sách Tông định vị tính toán, cuối cùng tìm được một chỗ tiên địa hội tụ phong thủy bốn phương tám hướng, còn nói tông môn muốn trường thịnh, cần lập phái tại thời gian đặc biệt, địa điểm đặc biệt.
- Kết quả tổ sư gia là một người không biết đường, đã đánh dấu rõ ràng mà vẫn lạc đường, ông ta đành phải hỏi đường lão nông ven đường, lúc này mới tìm được địa chỉ mà Thiên Sách tông định vị, thật may mắn không có làm trễ nải thời gian.
- Tổ sư gia vì nhớ ơn lão nông, liền đặt tên cho tông môn là Vấn Đạo Tông.
- Nói như vậy, Vấn Đạo tiểu Tông này rất lợi hại? Thợ săn già hỏi.
- Không phải Vấn Đạo tiểu Tông, là Vấn Đạo Tông.
Tề Vũ uốn nắn khẩu âm của thợ săn già.
- Đợi ngày mai khi tiến về Thanh Hòe Quận, chúng ta sẽ viết một lá thư gửi cho ngũ đại tiên môn, mời bọn họ xuất thủ.
Tại thời điểm Tề Vũ gặp được Đái Bất Phàm đã từng hỏi thăm quá trình trong đó.
Lúc đấy hắn còn cảm khái, quan viên địa phương không có tu vi gì lại luôn cao cao tại thượng, nghĩ không ra đệ tử tiên môn không ở hồng trần ngược lại càng thêm bình dị gần gũi.
Chẳng qua Tề Vũ cũng không biết rõ địa vị của Đái Bất Phàm tại Vấn Đạo Tông, chỉ cho rằng hắn là đệ tử tiên môn phổ thông.
Nếu thật sự biết rõ thân phận cùng với tu vi của Đái Bất Phàm, chỉ sợ sẽ không chỉ là cảm khái đơn giản như vậy.
Thợ săn già vui mừng quá đỗi, vội vàng cám ơn bọn người Tề Vũ, còn nói nếu quả thật có thể giải quyết Hổ Yêu, lộ phí liên quan đều không cần phải trả nữa, Tề Vũ vội vàng nói không được không được.
Không phải bọn hắn không muốn tiết kiệm tiền, mà là bọn hắn không rõ thợ săn già đang nói lời xã giao hay là lời thật lòng.
…- Thật xin lỗi, tiểu nữ tử đang đi trên đường gặp phải mưa to, không biết có thể ngủ lại một đêm ở đây hay không? Một bóng người xinh đẹp xuyên qua màn mưa, nàng mặc một thân áo xanh váy sen, trên mày mang theo một tia u buồn, làm cho người ta không tự chủ được muốn đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Đám người cùng nhau quay đầu nhìn A Dược, nữ quỷ mà kẻ này nói tới thật rồi, miệng của tiểu tử ngươi từng được khai quang sao? - Không được! Tề Vũ lập tức cự tuyệt yêu cầu của thiếu nữ áo xanh.
Nơi này trước không có thôn trang, sau không có khách điếm, một mỹ nữ như vậy đột nhiên xuất hiện giữa núi sâu rừng già, liên tưởng đến lời nói vừa rồi của thợ săn già, y không thể không nổi lên nghi ngờ.
Mấu chốt nhất là, quần áo trên người thiếu nữ áo xanh là khô ráo! Bên ngoài mưa lớn tựa như lão thiên gia hắt nước, làm sao có thể còn khô? Thiếu nữ áo xanh có chút tức giận, cảm thấy đám người này thoạt nhìn như là từng đọc sách, lời nói lại tương đương thất lễ.
- Các ngươi không giảng đạo lý, không nói đến miếu Sơn Thần này cũng không phải của các người, mấy người các ngươi chẳng qua chỉ là tránh mưa ở chỗ này trước, bên ngoài bây giờ đổ mưa to, chẳng lẽ để tiểu nữ tử một mực chống ra pháp thuật che mưa hay sao? ! - Pháp thuật, ngài là tu sĩ? Tề Vũ bắt đầu nói chuyện cẩn thận, đại đa số tu sĩ đối đãi với phàm nhân thái độ ôn hòa, nhưng nếu thật sự chọc giận thì khó mà nói chắc được đối phương có thể làm ra chuyện gì.
Y do dự.
Thợ săn già lại vẫn tỏ thái độ kiên quyết, bằng vào kinh nghiệm sinh hoạt nhiều năm trong sơn lâm, lão cảm thấy vị thiếu nữ áo xanh này khẳng định có vấn đề, nhưng ngữ khí uyển chuyển hơn:- Vị tu sĩ đại nhân này, ngài là tu sĩ còn là nữ tử, ở với tám nam nhân chúng ta trong một cái miếu, truyền ra ngoài tóm lại không tốt lắm.