Chương 74: Mắng ai người tốt đấy? (1)
Bên trong quán rượu nhỏ, một tên khách uống rượu cao đàm khoát luận, gây nên không ít người chú ý.
- Nghe nói không, quận của chúng ta sinh ra một vị hiệp sĩ chính đạo, tên Tần Nguyên Hạo, hành vi của hắn để người cả năm đại tiên môn đều kính nể không thôi! Khóe mắt Lục Dương nhướng lên, nhếch miệng, lộ ra dị tràn đầy hưng phấn, giống như nghe được lời đồn gì đó thú vị, muốn giảng cho mọi người nghe.
- Thật hay giả, ta làm sao chưa nghe nói qua quận Diên Giang chúng ta có một người như thế? - Ta có chút ấn tượng về cái tên này, giống như không phải người tốt lành gì.
- Chớ ồn ào, nhanh để vị tiểu huynh đệ này nói một chút, Tần Nguyên Hạo thế nào? Lục Dương dừng một chút, tiếp tục nói:- Hiệp sĩ gọi Tần Nguyên Hạo này tu vi không thấp, có tu vi Trúc Cơ, làm người trượng nghĩa, giao hữu rất rộng, người biết hắn đều nguyện ý xưng hô hắn một tiếng đại ca.
Nghe được Tần Nguyên Hạo lại có tu vi Trúc Cơ, ánh mắt của đám khách uống rượu nhóm nhãn tình sáng lên, đây thật là chuyện mới mẻ.
Trong ngày thường bọn hắn nói lời đồn trong giang hồ, cao thủ võ lâm nhất lưu như thế nào như thế nào, trải qua chuyện kinh động tâm phách cỡ nào, người kể nói rất lợi hại, nghe qua cũng rất kích động, nhưng tỉnh táo lại nghĩ thì thực lực của võ lâm cao thủ nhất lưu đều không quá cao.
Mọi người công nhận là, nhất lưu cao thủ bên trong võ lâm đối ứng Luyện Khí tầng tám đến tầng chín, đây là cực hạn của võ lâm cao thủ.
Bây giờ nghe nói đến một vị có tu vi Trúc Cơ kỳ, tự nhiên muốn lắng tai nghe một chút, ngày sau cũng coi như có chuyện để thổi.
- Nghe nói có một ngày, Tần Nguyên Hạo cùng một vị hảo hữu tri kỉ đi tham gia đấu giá hội, hảo hữu tri kỉ coi trọng một kiện bảo vật, tìm Tần Nguyên Hạo mượn hơn ngàn linh thạch hạ phẩm, Tần Nguyên Hạo cười ha ha, nói lấy giao tình giữa chúng ta, nói chuyện tiền bạc thì quá tục, ở đây có tám ngàn linh thạch hạ phẩm, cho ngươi, không cần trả, hảo hữu kia rất cảm động.
- Tám ngàn linh thạch hạ phẩm? Người qua đường Mạnh Cảnh Chu kinh hô.
- Linh thạch là đồng tiền mạnh của Tu Tiên giới, tám ngàn linh thạch hạ phẩm đầy đủ mua xuống một căn nhà lớn ở trung tâm quận và cả thị nữ tuyệt mỹ hầu hạ cả đời.
Có Mạnh Cảnh Chu giải thích, khách uống rượu mới biết rõ tám ngàn linh thạch hạ phẩm là khái niệm gì.
Người gọi Tần Nguyên Hạo này quả thật rất hào phóng, tám ngàn linh thạch nói cho liền cho.
- Sau khi bằng hữu mua được món bảo vật kia, bị tu sĩ ma đạo trước đó cạnh tranh để mắt tới, cố tình nửa đường cướp của, tu sĩ ma đạo thành công đánh lén hảo hữu cùng Tần Nguyên Hạo, hảo hữu không bỏ được từ bỏ bảo vật, chống cự rất mạnh mẽ, bị tu sĩ ma đạo giết người đoạt bảo, Tần Nguyên Hạo muốn đuổi theo, đáng tiếc tu sĩ ma đạo đã bỏ trốn mất dạng.
Lục Dương nói đến đây, chỉ chỉ cuống họng, khách uống rượu thấy thế nào không hiểu rõ ý hắn, nhao nhao muốn mời hắn uống rượu.
Lục Dương muốn một chén rượu, uống một ngụm hắng giọng một cái, tiếp tục giảng.
- Hảo hữu trước khi lâm chung giao phó vợ và con gái của mình cho Tần Nguyên Hạo, Tần Nguyên Hạo rưng rưng nói mình nhất định chiếu cố tốt hai mẹ con các nàng.
- Mẹ con hai người cũng là nhân gian tuyệt sắc hiếm thấy, thê tử có thuật trú nhan, phong thái yểu điệu, nữ nhi hoạt bát đáng yêu, khả ái động lòng người, đối mặt mẹ con hai người tuyệt mỹ như thế, Tần Nguyên Hạo lại không chút động tâm.
- Mẹ con hai người không có chỗ dựa vào, cảm thấy Tần Nguyên Hạo là người có thể phó thác chung thân, lợi dụng nhan sắc dẫn dụ, Tần Nguyên Hạo nói thẳng mình tu luyện chính là Đồng Tử Công, không thể phá thân.
- Tần Nguyên Hạo hết lòng tuân thủ ước định, chiếu cố mẹ con mà không mất đi lễ nghi, cuối cùng tìm được một người thích hợp, giao mẹ con hai người cho hắn.
- Thế gian lại có hiệp sĩ trượng nghĩa như thế, có tiền mà không ái tài, gặp sắc mà không động tâm! Mạnh Cảnh Chu cảm khái làm cho người xung quanh tán đồng.
- Tần Nguyên Hạo thật sự là người tốt.
- Đáng tiếc ta không biết Tần Nguyên Hạo, nếu không nói cái gì cũng muốn mượn chút linh thạch.
- Ai nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tần Nguyên Hạo này chẳng phải đi qua? Bên trong một góc hẻo lánh, Man Cốt nhìn Lục Dương cùng vai phụ Mạnh Cảnh Chu pha trò, cảm thấy bọn hắn quả thật lợi hại, không cần kịch bản, thuận miệng đã biên ra một câu chuyện xưa.
Khi nào hắn mới có thể có loại tài hoa này.
Đám khách uống rượu yêu thích khoe khoang, khoe khoang chuyện người khác không biết.
Bọn hắn nghe Lục Dương kể chuyện xưa uống hơn không ít, một chút chi tiết đều không có nhớ rõ, đây là điều bọn hắn phát hiện sau khi say rượu muốn khoác lác.
Chuyện xưa đều nói một nửa, cũng không thể nói mình đã quên đoạn sau của câu chuyện, bọn hắn không thể bỏ xuống mặt mũi này, thế là cứ dựa theo tưởng tượng của mình biên tiếp.
Chỗ mỗi người quên đều không giống nhau, nội dung biên ra càng không giống, dẫn đến chuyện có liên quan tới Tần Nguyên Hạo có đủ loại nghe đồn. . . .
- Các ngươi nghe nói đại thiện nhân gọi Tần Nguyên Hạo không? .
- Chính là Tần Nguyên Hạo vụng trộm phát hiện một mỏ linh thạch, đột nhiên trở thành nhà giàu nhất trong đám tu sĩ bản địa, vay tiền không xài hết? - Hẳn là hắn, bất quá ta nghe được tin tức là Tần Nguyên Hạo không gần nữ sắc, yêu thích nam sắc? - Đúng đúng đúng, ta nghe nói Tần Nguyên Hạo tu luyện Đồng Tử Công, thích nhất là tiểu đồng tử.