Chương 88: Vị trí của cứ điểm (1)
- Tới đáng giá, có tiền đều không nhìn thấy loại trò hay này.
- Nơi này hẳn là một nơi vận khí tụ tập, có thể ở trong thời gian ngắn sinh ý nóng nảy như thế, còn ăn rất ngon, trình độ đông khác cũng không tránh khỏi quá khoa trương, khẳng định có trình độ vận khí nhất định.
- Hôm nay đều thấy được, bộ khoái có thể bắt được người liền đã chứng minh điểm này.
- Xem ra sau này cần thường xuyên đến đây, đến nhiều mấy lần, ta cũng có thể dính chút vận khí.
- Có lý có lý, lần sau cùng đi.
Nghe mọi người thảo luận, Lục Dương càng sinh ra tâm tính bi quan về tương lai của quán đồ nướng —— đây là nhất định làm lớn làm mạnh cmnr.
- Ngày mai khi tặng tiền thưởng, ta cũng sẽ thêm tiền bổ tường cho các ngươi! Vệ bộ đầu khoát khoát tay với Lục Dương, lưu lại một câu nói như vậy, nhanh chóng áp giải bọn đạo tặc xui xẻo này trở về.
Lục Dương đứng ở cửa ra vào thở dài, bỗng nhiên chú ý tới Tần Nguyên Hạo lại lần nữa rời khỏi chỗ ở.
- Lục huynh, Tần Nguyên Hạo lại rời khỏi chỗ ở.
Man Cốt ở trên lầu hai truyền âm, hắn làm việc rất chân thành, dưới lầu xảy ra chuyện gì không có chút quan tâm, thời khắc lưu ý động tác của Tần Nguyên Hạo.
- Ta đã thấy, ngươi và Cảnh Chu cùng nhau tu bổ tường hư đi, ta theo dõi Tần Nguyên Hạo.
- Không dám.
Lục Dương thi triển súc địa, lại lần nữa đuổi theo Tần Nguyên Hạo.
Mạnh Cảnh Chu ở phía sau cảm khái:- Thiên phú pháp thuật của Lục Dương thật mạnh, ta đi theo hắn học nửa ngày, thế mà một chút cũng không có học được.
- Mà ta luôn cảm thấy khẩu quyết hắn dạy ta có liên quan đến pháp thuật không gian, là ảo giác sao? Mạnh Cảnh Chu không có để ý mà truy hỏi đến cùng về vấn đề này, thiên phú pháp thuật của Lục Dương chỉ có thể dùng ‘Không hợp thói thường’ mấy chữ để hình dung, ngươi muốn trông cậy vào đi theo hắn có thể học được pháp thuật, đó là chuyện mơ mộng hão huyền.
Hắn đường đường là độc linh căn đều không được, những người khác càng không thể nào. . .
.
Lục Dương đi theo Tần Nguyên Hạo đi rất xa, không có nghe được lời Mạnh Cảnh Chu, hắn phát hiện Tần Nguyên Hạo lúc này đi khí vũ hiên ngang, còn hừ hù hát tiểu khúc vui tươi, giống như muốn làm đại sự gì đó.
Tần Nguyên Hạo đi vào một tòa nhà lớn, cũng không gõ cửa, mà đánh vào một đạo pháp thuật tới cửa lớn.
Không bao lâu, một nam tử cao gầy đi ra, gặp mặt liền hỏi:- Đến lúc rồi? - Chính là hôm nay.
- Ta vì hôm nay chuẩn bị trọn vẹn nửa tháng.
- Ai cũng đều như thế, lúc này nhất định phải hung hăng làm một vố, đoạn thời gian này không có động tác gì, ta đều nghẹn đến hỏng! Nếu làm xong chuyện này, ngươi cần phải giúp ta hảo hảo tuyên truyền một phen, ta xem ai còn dám lại xem nhẹ ta! Nói đến đây, Tần Nguyên Hạo lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
- Nhất định nhất định.
Nam tử cao gầy là miệng rộng nổi danh của Diên Giang đà.
Hai người nói chuyện gì để người bên ngoài nghe không hiểu, cười có chút lạnh.
Lục Dương cảnh giác, không biết hai người này muốn làm gì.
Hai người đi đến một quảng trường phồn hoa, trong đó có một kiến trúc dễ thấy nhất, trang trí ngũ quang thập sắc.
Tần Nguyên Hạo và nam tử cao gầy đi vào, nhận được khoản đãi nhiệt tình.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn tấm biển một chút, thanh lâu.
Mười phút sau, Tần Nguyên Hạo cùng nam tử cao gầy mặt không thay đổi rời khỏi thanh lâu, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn như trước đó vào thanh lâu.
Lục Dương gãi gãi thái dương, nhanh như vậy đã ra rồi? Ở cửa ra vào, tú bà đưa cho Tần Nguyên Hạo cùng nam tử cao gầy một tờ giấy, hai người mở ra xem, lập tức tiêu hủy.
- Tần huynh, Đà chủ tìm ta có việc, để cho ta đi một chuyến đến phân đà, ta đi trước một bước.
- Ừm, Đà chủ cũng bảo ta làm một ít chuyện, sau khi chuyện này qua đi, chớ có quên giúp ta tuyên truyền chuyện ta đi thanh lâu đó.
- Không có vấn đề.
Hai người tách ra ở trước thanh lâu, Lục Dương hơi động lòng, lựa chọn đuổi theo nam tử cao gầy.
Nam tử cao gầy có tu vi tương đương cùng Tần Nguyên Hạo, cũng không phát hiện Lục Dương dưới mặt đất.
Người đi đường và phòng ốc xung quanh dần dần thưa thớt, đi đến đằng sau, đã là hoang sơn dã lĩnh, trống không một người.
Nam tử cao gầy dường như rất quen thuộc nơi này, đi trên đường núi nhàn nhã, đường núi quanh co, nam tử cao gầy đi ước chừng một khắc nửa chuông, dừng lại trước một vách đá.
Nơi này ở vào giao giới giữa quận Diên Giang và một quận khác, trên lý thuyết mà nói là địa phương thuộc về quận Diên Giang, nhưng nhìn từ nhân tố lịch sử, song phương đều có lý do quản hạt.
Nguyên nhân chính là đều có lý do, song phương đều mặc kệ.
Dù sao nơi này không có vật gì đáng tiền, không có lý do tranh đoạt.
Hắn gõ gõ một vách tường, ba tiếng dài một tiếng ngắn, trong miệng nói lẩm bẩm, vách tường trở nên giống như nước.
nam tử cao gầy bước vào vách tường, biến mất.
Lục Dương nghe được hắn đọc phải là ‘Bất hủ tiên nhân, khởi tử hoàn sinh, bát vân kiến nhật, trường tồn tại thế’.
- Đây là động thiên nơi nào đó? Hai mắt Lục Dương ngưng tụ, lộ ra thần sắc kinh dị.
Động thiên là một chỗ không gian do đại năng tu tiên tinh thông pháp thuật không gian mở ra, tu vi càng cao, mở không gian càng hoàn chỉnh.
Nói chung, tu sĩ Hóa Thần kỳ có thể mở không gian thuộc về mình.