Chương 89: Vị trí của cứ điểm (2)
Có chút tu sĩ ưa thích làm động thiên ở chỗ nhiều người qua lại, sinh hoạt một mình, có chút tu sĩ thích dùng động thiên làm mộ địa, cũng để sinh hoạt một mình.
Từ xưa đến nay, tu sĩ Hóa Thần kỳ sao mà nhiều, chớ đừng nói chi phía trên còn có Luyện Hư, Hợp Thể, Độ Kiếp ba đại cảnh giới.
Tu sĩ qua đời, động thiên vẫn sẽ lưu lại, cũng tạo thành cảnh tượng Trung Ương đại lục có rất nhiều di tích động thiên, mà đại đa số tu sĩ trước khi qua đời cũng không có tuyên bố ra vị trí của động thiên cùng phương pháp mở ra, mọi người chỉ có thể dựa vào vận khí tìm kiếm động thiên mà tiền nhân lưu lại.
Ai cũng không biết rõ bây giờ còn có bao nhiêu động thiên không có mở ra.
Đại sư tỷ nói đại thế đã đến, càng ngày càng nhiều động thiên bị phát hiện, có rất nhiều người thu hoạch được cơ duyên nhất phi trùng thiên.
Trước mắt, cái động thiên này chắc thuộc về động thiên do tiền nhân lưu lại, bị Ma giáo phát hiện, biến thành của mình.
Lục Dương không có tùy tiện đi theo, hắn lựa chọn lẳng lặng đợi ở trong đất, chờ đợi nam tử cao gầy đi ra.
Lục Dương luôn cảm thấy như thế không an toàn, dù sao đây cũng là Diên Giang đà, cứ điểm của Ma giáo, không biết bên trong có bao nhiêu cao thủ, chỉ là ẩn tàng đợi ở trong đất cũng không quá an toàn.
Nghĩ tới đây, Lục Dương trốn đến một chỗ hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cổng vào cứ điểm, dùng ‘Thành Thốn’ thu nhỏ thân thể, dùng thuật Ẩn Nặc của Man tộc mà Man Cốt cung cấp giấu kín hơi thở của bản thân.
Trôi qua đại khái khoảng một canh giờ, một nam tử mang mặt nạ đi ra từ bên trong vách đá, nam tử cao gầy theo ở phía sau.
Xem ra, địa vị nam tử mặt nạ cao hơn nam tử cao gầy.
- Ừm? Nam tử mặt nạ phát giác được không đúng, buông ra thần thức quét qua xung quanh, ngay cả dưới mặt đất cũng không có buông tha.
- Ra đi, ta đã phát hiện ra ngươi, đừng tưởng rằng ngươi ẩn giấu rất tốt, hiện tại đi ra, còn có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Nam tử mặt nạ thản nhiên nói.
- Còn không ra? Đừng tưởng rằng bản Đà chủ là hạng người nhân từ nương tay, ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không đi ra, cũng đừng trách bản Đà chủ không cho ngươi cơ hội.
- Ba! - Hai! - Một! - Đi chết đi! Lòng bàn tay Đà chủ ngưng ra một cỗ lực lượng, đánh về phía một phương hướng, phát ra tiếng vang ầm ầm.
- Đà chủ, thế nào? Nam tử cao gầy cung kính hỏi.
Đà chủ lắc đầu:- Luôn cảm thấy có người đang nhìn ta, lừa dối một chút cũng không có phản ứng, có lẽ là ảo giác.
Cái trán Lục Dương toát ra mồ hôi lạnh, vừa nãy hắn đã có ý định nhảy ra khỏi mặt đất giao thủ với tên Đà chủ kia, như thế mới có thể có được một chút hi vọng sống.
May mắn ý chí của hắn cường đại, cứ thế mà ngăn chặn cảm giác kích động này, hắn tin tưởng thuật ẩn nấp của Man tộc sẽ không bại lộ chính mình.
Lục Dương cảm giác được thần thức của Đà chủ quét đến chỗ của mình, nhưng hắn cảm thấy Đà chủ chỉ coi hắn là một khối đá, không có để ý.
Nếu như Đà chủ thật phát hiện hắn, sao lại đếm ngược, trực tiếp xuất thủ mới đúng.
- May mắn thuật ẩn nấp của Man tộc cao minh, chỉ cần không động, sẽ không bị phát hiện.
Lục Dương thầm nghĩ.
- Đà chủ này hẳn là có tu vi Kim Đan kỳ.
- Tuyển chọn mười ngày sau, đã chuẩn bị thế nào? - Hết thảy chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi đến mười ngày sau các đồng đạo tới, thông qua tuyển chọn, gia nhập nhóm chúng ta.
- Như thế rất tốt, hi vọng lần này có thể chiêu nhiều thêm mấy thiên tài Ma Đạo, cứ như vậy, tổng bộ sẽ coi trọng Diên Giang đà.
Hai người vừa nói vừa đi, rất nhanh đã biến mất ở trong giới hạn tầm mắt của Lục Dương, Lục Dương không nhúc nhích, sợ bại lộ mình.
- Kim Đan kỳ quả nhiên không đơn giản.
Lục Dương lại đợi nửa canh giờ, hắn lo lắng Đà chủ có lòng nghi ngờ quá nặng, đột nhiên vòng trở lại.
Sau nửa canh giờ, Đà chủ cũng không xuất hiện.
- Đi.
Lục Dương độn địa rời đi.
Lúc này xem như thu hoạch tương đối khá, không chỉ có biết được vị trí của Diên Giang đà, còn xác định địa điểm tuyển chọn ở ngay chỗ này. . .
.
- Nói một chút về Quỷ Kiến Sầu đi, mái tóc này của ngươi là chuyện gì xảy ra? Nghe nói ngươi giết một người sẽ nhổ một sợi tóc? Vệ bộ đầu bắt chéo chân hỏi, bọn đạo tặc xếp thành hàng, đang nơm nớp lo sợ ngồi ở đối diện.
- Không, không có chuyện, ta làm lão đại không dễ, không thể quản lý tốt đoàn đội, thủ hạ đi bốn phía gây chuyện, áp lực quá lớn nên rụng tóc.
- Nhị lang liều mạng ngươi thì sao, nghe nói ngươi đánh lộn cùng tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi đánh mù hai con mắt của hắn, hắn đánh mù một con mắt của ngươi? - Ta, con mắt của ta không sao, mang bịt mắt tương đối có khí thế, ra giang hồ lăn lộn, cũng nên có chút khí thế dọa người mới được.
- Còn có ngươi, Thảo Thượng Phi, nghe nói ngươi đi Hoàng cung trộm cướp, nếu như tội danh này của ngươi bị định thì sẽ bị nhốt cả một đời, nghiêm trọng thì lăng trì xử tử.
Tam ca đạo tặc kêu oan:- Hiểu lầm thôi đại nhân, ta đây là nợ tiền không trả, bị chủ nợ đánh gãy một chân mới miễn hết nợ thôi.
Vệ bộ đầu ngáp một cái, còn tưởng rằng trên người từng tên cõng đại án, không nghĩ tới chỉ như thế? - Bộ đầu đại ca, ta khai, ta đều khai hết, ta trộm qua mười sáu nhà. . .