Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 244

Tần thị nói có lý, Trình Lục lão gia không khỏi gật đầu, quay đầu liền phân phó Trình Khuê:

"Ngày mai tan học, cháu bảo Trình Khanh tới trong phủ một chuyến."

Đây là cho Trình Khanh bậc thang đi xuống.

Trình Khuê một ngụm đồng ý.

Kỳ thật Trình Khanh không được Trình Lục lão gia thích đối với Trình Khuê càng có lợi, Nhưng Trình Khuê khinh thường làm sự tình châm ngòi ly gián.

……

Tiêu Vân Đình muốn thu phục Trình Khanh.

Nhu Gia huyện chúa muốn mài rớt ngạo cốt của Trình Khanh rồi mới thu phục.

Tam hoàng tử lười đến thu phục tiểu nhân vật như vậy, chỉ nghĩ đánh gãy một bàn tay của Trình Khanh.

Trưởng bối Trình Lục lão gia cùng tộc muốn tỏ thái độ với nàng.

Nhiều người như vậy đều ‘ nhớ thương ’ nàng, bản thân Trình Khanh lại một chút cũng chưa cảm giác.

Buổi tối ở trong thư phòng đọc sách trong chốc lát, nàng cảm thấy cái mũi có chút ngứa.

Trình Khanh cho rằng là do thời tiết kinh thành quá khô ráo.

Phân phó Tiểu Bàn về sau đặt mấy chậu nước trong góc phòng.

Tiểu Bàn cũng cảm thấy giọng nói và cái mũi đều thực khô, nơi này không giống huyện Nam Nghi, Trình Khanh thấy môi tiểu cô nương khô đến bong da, thuận miệng nói:

"Bảo Tư Nghiên đi mua chút đồ chống nẻ cho các ngươi, trước kia vẫn luôn sinh hoạt ở phương nam, tới kinh thành khẳng định không thích ứng. Kêu mọi người đều chú ý giữ ấm, quần áo mùa đông nếu không đủ, cũng nói Tư Nghiên thống nhất chọn mua, công việc có thể chậm rãi làm, đừng để người bị đông lạnh, hai việc này đều nhanh làm tốt đi."

Tiểu Bàn vui sướng đồng ý, hầu hạ Trình Khanh rửa mặt xong lên giường nghỉ ngơi, lập tức đi tìm Tư Nghiên.

Tư Nghiên chép miệng, "Quần áo mùa đông ta đã chuẩn bị, thiếu gia nói hạ nhân trong phủ mặc kệ nam hay nữ đều phải bôi chống nẻ?"

Tiểu Bàn nhẹ nhàng gật đầu, "Thiếu gia thật tốt nha."

—— người tốt như thiếu gia, ai sẽ không thích chứ?

Sáng sớm hôm sau, Tư Nghiên liền lấy cao bôi da ra chia cho mọi người trong phủ, ngay cả mã phu đánh xe cũng không quên.

"Các ngươi nha, mệnh thật là tốt!"

Mã phu là Trình Ngũ lão gia đưa cho nhà Trình Khanh, hắn họ Võ, cũng không có tên đứng đắn, người khác đều gọi hắn là Võ Đại, còn có đệ đệ tên Võ Nhị, hai anh em hiện giờ đều là Trình Khanh phát tiền tiêu vặt.

Điều kiện kinh tế của Trình gia còn chưa có tốt đến mức có thể phát cho bọn hạ nhân kem bôi tốt nhất.

Tư Nghiên sáng sớm liền đi hiệu thuốc mua cao chống nẻ, là loại được bào chế từ cao xương và mỡ trâu, bên trong bỏ thêm chút dược liệu, có một cỗ mùi dược vị nhàn nhạt.

Vật như vậy nếu đưa đến trước mặt thiếu gia, các tiểu thư, tất nhiên sẽ bị ghét bỏ, nhưng đưa cho Võ Đại —— Võ Đại tháo nút lọ bình sứ ra ngửi ngửi, thực quý trọng đặt bình sứ ở trong lòng ngực.

"Thứ tốt nha!"

Tư Nghiên đưa cho hắn một cái ánh mắt xem thường, "Còn không phải là thứ tốt sao, các ngươi mệnh tốt, ta cũng mệnh tốt, đi theo một chủ nhân tốt. Thiếu gia sợ các ngươi đông lạnh, vừa cho mua cao nẻ, lại vừa cho mua quần áo mùa đông. Này, là cho ngươi, sao ngươi không dùng, lưu trữ định cho ai dùng? Ngươi đừng lo lắng cho Võ Nhị, hắn nơi đó cũng có!"

Võ Đại chỉ cười hắc hắc, nói chính mình không lạnh.

Hắn thật là không quá lạnh.

Đừng nhìn hắn đánh xe ở bên ngoài đông lạnh, Trình Khanh sai người làm cho hắn hai đôi bao tay, khi đánh xe dây cương cũng sẽ không làm bị thương tay.

Trên đầu cũng đội mũ lông chó thông khí, chân chính đông cứng ở bên ngoài chỉ có một cái mặt thô bỉ.

Gương mặt thô bỉ như vậy, bôi cao nẻ thật lãng phí.

Võ Đại và đệ đệ Võ Nhị khi còn nhỏ trong nhà gặp nạn đói, cha mẹ hắn cũng c.h.ế.t đói, hắn mang theo đệ đệ chạy nạn, một đường xin cơm lưu lạc, đi tới Nam Nghi, Võ Nhị sinh bệnh sắp chết, Võ Đại cũng đói không đi nổi, may mắn gặp được Trình Ngũ lão gia, được Trình Ngũ lão gia nhặt về làm người hầu.

Trình Ngũ lão gia tìm đại phu cứu Võ Nhị, Võ Đại cảm kích rất nhiều, giao mệnh của chính mình cho Trình Ngũ lão gia.

Ngũ lão gia nuôi bọn họ ở thôn trang nông thôn, cho người dạy bọn họ luyện võ, chưa bao giờ để cho bọn họ bị đói bụng, tới tuổi còn giúp bọn họ cưới thê, lại nói bọn họ làm gia phó, tương lai sinh con có thể cởi bỏ nô tịch…… Võ Đại và đệ đệ Võ Nhị đều đối với Ngũ lão gia khăng khăng một mực.

Nếu Ngũ lão gia nói Võ Đại lập tức đi tìm chết, Võ Đại cũng sẽ không do dự.

Võ Đại không chỉ có nguyện ý đi tìm c.h.ế.t vì Ngũ lão gia, cũng c.h.ế.t thực yên tâm.

Bởi vì nếu hắn vì chủ gia mà chết, lấy phong cách làm việc của Ngũ lão gia, sẽ đền bù gấp bội cho thê nhi mà hắn lưu lại.

Nhưng Ngũ lão gia không bảo hắn đi tìm chết, Ngũ lão gia gọi hắn và Võ Nhị từ nông trang ra tới, đưa cho Trình Khanh.

Võ Đại cảm thấy hậu bối mà Ngũ lão gia thích sẽ không kém được.

Sự thật chứng minh, Trình Khanh thiếu gia quả nhiên vô cùng tốt.

Võ Đại ở trong lải nhải của Tư Nghiên, rốt cuộc cũng không động đến bình cao nẻ. Ôm bình sứ ở trong lòng ngực, hắn cảm thấy n.g.ự.c nóng hầm hập, không nhịn được chủ động nhắc tới với Tư Nghiên, khi thiếu gia ra cửa, nên phái thêm vài người đi theo.

Tư Nghiên hơi kinh ngạc, "Có gì nguy hiểm sao?"

Võ Đại không quá xác định, "Nói cũng không rõ, buổi tối hôm thiếu gia và Mạnh đại nhân đi ăn thịt dê, giống như có người lén lút đi theo, không hiểu được là vì Mạnh đại nhân, hay là hướng về phía thiếu gia chúng ta."

"Còn có chuyện này? Ngươi đã nói với thiếu gia chưa!"

"Đã nói, thiếu gia bảo ta cảnh giác một chút."

Tư Nghiên phỏng chừng là hướng về phía Mạnh Hoài Cẩn.

Rốt cuộc Mạnh đại nhân con đường làm quan thông thuận, không chuẩn đã xâm phạm đến lợi ích của ai, khẳng định đã khiến người ghen ghét.

Hoặc là, gương mặt kia của Mạnh đại nhân quá đẹp, khụ khụ…… Tư Nghiên kéo suy nghĩ về, Mạnh đại nhân lớn lên đẹp, thiếu gia nhà mình lớn lên cũng không xấu nha. Tư Nghiên dùng lăng kính màu hồng đi xem Trình Khanh, cảm thấy thiếu gia nhà mình nói không chừng cũng sẽ bị bọn đạo chích mơ ước, trong nhà hiện tại lại không có nữ quyến phải bảo vệ, phái thêm mấy gia đinh đi theo cũng không có việc gì.

Vì thế hôm nay, khi Đổng Kính Thu tới kêu Trình Khanh cùng đi Quốc Tử Giám, phát hiện Trình Khanh phô trương hơn so với ngày thường.

Ngoại trừ mã phu đánh xe, còn có bốn gia đinh đi theo xe ngựa.

Đổng Kính Thu bật cười: "Tiểu lang, đệ là đi Quốc Tử Giám, không phải đi đầm rồng hang hổ."

Trình Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, "Đi thôi, còn thừa hai ngày, đệ thấy Quốc Tử Giám không phải đầm rồng hang hổ, nhưng cũng rải d.a.o nhỏ, với đệ mà nói không dễ qua cửa."

Vì thế chờ khi Trình Khanh tới Quốc Tử Giám, dừng ở trong mắt người khác chính là nàng sợ đám người Cốc Hoành Thái.

Ai tới Quốc Tử Giám muốn mang nhiều người như vậy?

Cốc Hoành Thái cảm giác say còn chưa có tỉnh, huyệt thái dương từng đợt đau đớn, thấy trận địa sẵn sàng đón quân địch của Trình Khanh, không nhịn được cười to:

"Họ Trình, nếu ngươi sợ, chủ động nhận thua đi, mang nhiều mãng phu thô nhân như vậy, có thể bảo hộ được ngươi sao? Bọn họ đều không thể tiến vào Quốc Tử Giám."

Đừng nói gia đinh, ngay cả thư đồng cũng không thể mang vào.

Trình Khanh không để ý tới Cốc Hoành Thái khiêu khích, hỏi Đổng Kính Thu:

"Tỷ phu, khảo hạch Quốc Tử Giám thường thì giờ nào bắt đầu?"

Đổng Kính Thu trước kia cũng đã từng tham gia khảo hạch, không cần nghĩ ngợi cũng có thể trả lời: "Giờ Tỵ bắt đầu, không đốt lửa, trời tối nhất định phải nộp bài thi."

Trình Khanh ‘ừ’ một tiếng, "Đệ thấy Cốc Tiểu Bá gia không vội, còn cho rằng khảo hạch bắt đầu vào buổi tối!"

"Ngươi ——"

Gân xanh trên đầu Cốc Hoành Thái đều nhảy lên.

Hắn gấp có lợi ích gì, gấp là có thể thông qua khảo hạch sao?

Tính, hôm nay tham gia khảo hạch trước, khảo xong lại tìm Trình Khanh tính sổ!

Cốc Hoành Thái thở phì phì muốn vào cửa, đúng lúc thấy Du Tam cưỡi ngựa tới, trời lạnh như vậy Du Tam còn cưỡi ngựa. Không chỉ có cưỡi ngựa, còn mặc một thân hồng y, quả thực dáng vẻ rêu rao tận trời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất