Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 282

Thế tử tự mình dùng thiệp của chính mình, muốn hẹn Mai hàn lâm gặp mặt, nói muốn áp nhi tử Dương Đái Anh chịu đòn nhận tội với con dâu Mai Kiêm Gia vân vân, Mai hàn lâm cũng không có đáp ứng ngày hẹn ông thông gia định, nói chuyện hai nhà Mai, Dương đợi sau thi hội lại bàn bạc!

Thế tử không mắng ông thông gia làm giá, ngược lại hung hăng mắng thế tử phu nhân.

"Nếu không phải phụ nhân ngươi ngày thường đối với Mai thị quá hà khắc, con dâu sao có thể thương tâm như thế?"

Cùng là một người, từ áo trong đến bộ dáng cũng chưa thay đổi, nhưng tiền đồ Mai hàn lâm thay đổi, Mai Kiêm Gia lập tức liền từ ‘ không xứng ’ biến thành con dâu tốt của phủ Trường Hưng Hầu.

Làm Mai Kiêm Gia trợ giúp Dương Đái Kiệt trở về Quốc Tử Giám là việc nhỏ, hiện tại quan trọng là phủ Trường Hưng Hầu không thể vứt bỏ người con dâu Mai Kiêm Gia này.

Bên ngoài sôi nổi hỗn loạn, đều bị Mai gia chắn ngoài cửa lớn.

Mai Kiêm Gia trở về nhà mẹ đẻ một tháng, lại được Mai phu nhân một lần nữa nuôi cho gương mặt có thịt.

Mai phu nhân sinh một nhi một nữ, lớn mới hai tuổi, bé chỉ mấy tháng, đều là tuổi cần quan tâm chăm sóc, Mai phu nhân cũng không yên tâm giao hết cho bà v.ú mang, sợ người khác nuôi lớn hài tử sẽ không thân cận cùng chính mình, ở trên rất nhiều chuyện đều tự tay làm lấy.

Mai Kiêm Gia nghỉ ngơi một tháng, thật sự không chịu ngồi yên, liền hỗ trợ trông đệ đệ.

Khi nàng xuất giá, đệ đệ mới lớn một chút, còn chưa biết nói, hiện giờ chân béo đi trên mặt đất rất ổn, cũng biết gọi tỷ tỷ, được Mai phu nhân nuôi cho mum múp, Mai Kiêm Gia vốn dĩ muốn dỗ tiểu hài tử, cuối cùng ngược lại bị tiểu hài tử dỗ đi, vừa thấy đệ đệ tâm đã bị hòa tan.

Còn có tiểu muội muội vẫn nằm trong tã lót, mỗi ngày b.ú sữa phun bọt cắn ngón tay, Mai Kiêm Gia nhìn đến say sưa thú vị.

Phu thê Mai hàn lâm mừng rỡ để Mai Kiêm Gia thân cận cùng đệ, muội.

Muốn nói Mai phu nhân coi Mai Kiêm Gia như nữ nhi thân sinh là bậy bạ, nàng nơi nào có thể sinh ra khuê nữ lớn như vậy, Mai Kiêm Gia cũng không phải Mai phu nhân thân thủ nuôi lớn, không bồi dưỡng ra "tình mẫu tử", nhưng Mai phu nhân có thể coi Mai Kiêm Gia như bằng hữu, như muội muội—— ai kêu Mai hàn lâm đối xử với Mai phu nhân tốt, Mai phu nhân cũng liền yêu ai yêu cả đường đi.

Làm ‘ muội muội ’ Mai phu nhân cũng thực thoải mái.

Mai Kiêm Gia không đề cập tới Dương gia, Mai hàn lâm và Mai phu nhân cũng không đề cập tới.

Hai vợ chồng chắn mưa gió bên ngoài cho Mai Kiêm Gia, làm nàng an tâm tĩnh dưỡng.

Mai Kiêm Gia sung sướng dường như trở về lúc chưa gả.

Gả làm thê của người, dù trượng phu có tốt, nhưng ngày ngày cũng không chỉ đối mặt với trượng phu, còn có cả gia đình phía sau trượng phu.

Gia thế phủ Trường Hưng Hầu lại phá lệ phức tạp.

Dương Đái Anh cảm thấy chính mình vững vàng là người thừa kế Hầu phủ, Mai Kiêm Gia không nghĩ như vậy.

Dương đại thiếu gia c.h.ế.t bệnh vẫn còn lưu lại con trai con gái, lão Hầu gia tuy rằng mắt hoa tai điếc, thân thể lại vẫn khoẻ mạnh, sống thêm mười năm nữa, nhi tử Dương đại thiếu gia lưu lại cũng phải mười mấy tuổi, đích trưởng tử có thể kế thừa gia nghiệp, đích trưởng tôn vì sao không thể?

Muốn cho Mai Kiêm Gia nói, thay vì đi tranh tước vị Hầu phủ với cháu trai, không bằng thừa dịp tuổi còn trẻ chính mình giao tranh…… Một tước vị vỏ rỗng có cái gì tốt mà tranh!

Những lời này, Mai Kiêm Gia không phải chưa nói với Dương Đái Anh, vừa mới nhắc tới một cái, đã bị Dương Đái Anh ngắt lời bỏ qua.

Nghĩ càng nhiều, Mai Kiêm Gia càng mê mang.

Vậy chính mình lại có thể làm cái gì được?

Bảo nàng lại dường như không có việc gì trở về Dương gia, đi làm con dâu tốt của Dương gia, nàng không làm được.

Chuyện đẻ non như một con d.a.o cắm vào trong lòng nàng.

Hơn nữa nàng cùng nhà chồng mâu thuẫn, còn không chỉ có ở trên chuyện "đẻ non".

Mai phu nhân tùy Mai Kiêm Gia điều chỉnh tâm tình, thẳng đến khi cha chồng Mai Kiêm Gia cũng đệ thiệp tới, Mai phu nhân biết Dương gia bên kia nóng nảy, mới quyết ý tìm Mai Kiêm Gia nói chuyện.

"Kiêm Gia, chính con muốn như thế nào? Có còn muốn sinh hoạt cùng Dương Đái Anh hay không, nếu muốn, chúng ta sẽ hung hăng thu thập bà mẫu của con và Dương Đái Anh, làm hai mẫu tử và trên dưới Dương gia đều biết sau lưng con có người chống lưng, không dễ ức hiếp, chỉ cần cha con ở trên con đường làm quan thuận lợi, bà mẫu con sẽ không dám lại nhét tiểu thiếp thông phòng linh tinh gì đó vào giữa con và Dương Đái Anh. Con điều dưỡng tốt thân thể cùng Dương Đái Anh sinh nhi dục nữ, cũng chưa chắc không thể sinh hoạt thoải mái."

Mai phu nhân cũng chán ghét phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu, trong lòng mắng đối phương là lão chủ chứa, lại ghét bỏ Dương Đái Anh là người hèn nhát chỉ biết dùng lời nói dỗ người, nếu Mai Kiêm Gia là nữ nhi Mai phu nhân thân, Mai phu nhân khẳng định sẽ ngăn đón không cho Mai Kiêm Gia trở lại Dương gia.

Nhưng Mai phu nhân chỉ là kế mẫu, dám đập nát m.ô.n.g hai tiểu thiếp dự bị của Dương Đái Anh, lại không dám làm chủ quá lớn cho Mai Kiêm Gia.

Rốt cuộc Dương Đái Anh tuy là kẻ hèn nhát, nhưng còn chưa đến nông nỗi tội ác tày trời, gõ cho phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu thành thật, còn có thể tiếp tục sinh hoạt cùng Dương Đái Anh.

Mai phu nhân nói xong không thấy Mai Kiêm Gia hùa theo, liền biết Mai Kiêm Gia cũng không muốn trở lại Dương gia.

Như vậy tương đối phiền toái.

"Con ngẫm lại xem, hiện tại kỳ thi mùa xuân chưa tới, chúng ta vẫn có thể kéo việc này."

Mai Kiêm Gia nhẹ giọng nói, "Việc này đối với danh tiếng thanh quan của phụ thân không tốt."

Nếu chính mình vào lúc này từ bỏ Dương Đái Anh, người ngoài sẽ nghi ngờ Mai gia.

Đủ loại băn khoăn, làm Mai Kiêm Gia không thể tùy tâm sở dục.

Mai phu nhân cười ha hả, "Thanh quan là để cho người rảnh rỗi nghị luận, cha con có thể làm lớn hay không, còn phải xem cha con có năng lực làm tốt giao đãi sai sự của bệ hạ hay không. Chính cha con còn không để bụng, nha đầu con lại nghĩ rất nhiều, nếu bận tâm thanh quan, chúng ta đã không tặng lễ cảm ơn Trình giải nguyên, kỳ thi mùa xuân sắp tới, để người ngoài biết cha con cùng một cử nhân dự thi có lui tới, chẳng phải sẽ suy đoán lung tung hay sao? Miệng mọc ở trên người người khác, chính mình không thẹn với lương tâm là được!"

Mai phu nhân nói leng keng hữu lực, Mai Kiêm Gia cảm động, lại cũng không có ngốc đến hoàn toàn tin tưởng.

Nếu thật sự không để bụng, vì sao phải đóng cửa từ chối tiếp khách, dù đưa tạ lễ cho Trình giải nguyên cũng rất điệu thấp?

……

Tháng giêng chớp mắt đã qua, Tư Nghiên ở bến tàu Thông Châu đã đợi vài ngày, mùng ba tháng hai cuối cùng cũng chờ được thuyền vận chuyển đồng từ Tuyên Đô phủ tới.

Sau khi Thôi gia phân gia, Thôi lão gia và Thôi phu nhân phải giả nghèo, có nửa phòng gạch vàng cũng không dám dùng, cũng không nói cho Thôi Ngạn.

Thôi Ngạn tự nhiên cũng không có ăn xài phung phí như trước đây, lần này lên kinh đi thuyền quan vận chuyển đồng…… Bạc tiêu dùng không rẻ hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng đủ an toàn, không lo lắng sẽ bị Thôi Bằng nửa đường chặn lại.

Sau khi đãi ngộ của Thôi Ngạn ở thư viện Nam Nghi được thay đổi, kết giao bằng hữu mới, lần này có thể đi thuyền vận chuyển đồng vào kinh, chính là nhờ một vị đồng môn hỗ trợ.

Trước khi xuất phát, Thôi Ngạn đã viết thư cho Trình Khanh.

Tư Nghiên trông ở bến tàu Thông Châu mấy ngày, rốt cuộc cũng thấy một chiếc thuyền lớn, có người kêu "Đồng thiên vương" tới, Tư Nghiên liền hiểu được là thuyền Thôi Ngạn ngồi. Duỗi dài cổ chờ, ước chừng ba mươi phút, mới nhìn thấy Thôi Ngạn rời thuyền.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất