Võ Đại đối với Trình Khanh có tín nhiệm mù quáng, "Thiếu gia khẳng định sẽ không lừa các ngươi."
Nhóm đại phu y quán cũng không hy vọng Trình Khanh gạt người.
Ở sau khi Võ Đại bị thương, Trình Khanh một lần nữa ở kinh thành chế tạo dụng cụ chưng cất, chưng cất một ít rượu mạnh ra cho y quán sử dụng, nhóm đại phu cố ý thử ở trên người người bị thương để so sánh, có rượu mạnh tiêu độc, tình huống miệng vết thương cảm nhiễm sinh mủ đích xác bớt rất nhiều, đây cũng là bằng chứng ‘ vi khuẩn ’ trong miệng Trình Khanh khả năng thật sự tồn tại……
Dụng cụ chưng cất mới Trình Khanh cũng đặt ở cửa hàng thợ rèn gần y quán làm, Trình Khanh hy vọng có thể mượn những đồ này dẫn quái lão nhân ra tới, nào biết quái lão nhân thực chịu được, không hề hiện thân.
Trình Khanh ở trước khi đi vào thi hội còn suy nghĩ, quái lão nhân kia đã biết bí mật giới tính của nàng, vẫn luôn ẩn nhẫn, có thể nào ở khi nàng tham gia thi hội nhảy ra tố giác hay không?
Nhưng thẳng đến khi nàng liên tục tham gia xong ba tràngvthi hội, tình huống xấu trong dự tính của Trình Khanh cũng không phát sinh.
Mười lăm tháng hai, khi tràng thi hội thứ ba sắp kết thúc, Trình Khanh bỗng nhiên cảm giác đau bụng.
Nàng cho rằng chính mình ăn phải đồ hỏng bị đau bụng, nhưng rất nhanh phát hiện cũng không đúng.
Nàng ghé vào trên bàn mồ hôi đầy đầu, sai dịch tuần tra trường thi cũng nhìn nàng vài lần.
Trình Khanh cũng không phải cử nhân duy nhất chịu đựng đau đớn giãy giụa dự thi, Thôi Ngạn bên kia cũng không quá tốt, hoàn cảnh ác liệt của trường thi làm chiếc chân gãy đã khép lại của Thôi Ngạn khổ không nói nổi.
Khi khảo xong lần thi hội cuối cùng, Trình Khanh và Thôi Ngạn thoáng như huynh đệ cùng cảnh ngộ, hai người đều hư thoát.
Chu Hằng mỗi tay đỡ một người, gấp đến mồ hôi đầy đầu.
Du Tam xa xa nhìn không thích hợp, chạy chậm lại đây.
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Hình như đều mệt đến hư thoát!"
Cửa trường thi tất cả đều là người, xe ngựa nhất thời không chen vào được, Chu Hằng một mình thật sự không đỡ nổi hai bệnh nhân.
Du Tam duỗi tay tới đỡ Trình Khanh, Chu Hằng cũng không cự tuyệt.
Chu Hằng nói là mệt hư thoát, Du Tam nhíu mày: "Ta thấy càng giống như là bệnh cấp tính, có phải ở trường thi ăn đồ không sạch sẽ hay không, nếu không thì chính là bị lạnh ——"
Du Tam vẫn luôn biết thân hình Trình Khanh đơn bạc, nhưng thật sự có cơ hội tiếp xúc tứ chi cùng Trình Khanh, hắn mới phát hiện Trình Khanh so với trong tưởng tượng của hắn càng gầy hơn.
Cánh tay nhỏ, thoáng dùng một chút lực liền phải bẻ gãy.
Eo cũng vậy, thon thon không kịp một bó…… Phi phi phi, chính mình đang nghĩ cái gì vậy!
Du Tam thấy mặt nàng trắng như tờ giấy, trên trán tất cả đều là mồ hôi như hạt đậu, cũng thực sốt ruột.
Chẳng lẽ Trình Khanh trúng ám toán của người khác?
Ở trên Hội Thưởng Mai, Du Tam chính mắt nhìn thấy Trình Khanh đã đắc tội Trưởng công chúa như thế nào, cũng nghe được căm ghét của Nhu Gia đối với Trình Khanh.
Đôi mẫu tử kia có bao nhiêu ương ngạnh, Du Tam không thiếu nghe người ta đề cập.
"Chạy nhanh tìm đại phu đi."
Trình Khuê cũng chen lại đây.
Tư Nghiên mang theo mấy gia đinh khổng võ hữu lực và Tiểu Bàn, chen qua đám người.
Tiểu Bàn nhìn Du Tam đỡ Trình Khanh, rất là sốt ruột: "Trước đỡ thiếu gia và Thôi thiếu gia về nhà lại đi mời đại phu."
Thiếu gia là thân nữ nhi, sao thể bị ngoại nam đỡ?
Tiểu Bàn biết Trình Khanh không thèm để ý này đó, Tiểu Bàn chính mình để ý, không nghĩ Trình Khanh bị người chiếm tiện nghi.
Tiểu cô nương gần như là từ trong tay Du Tam ngạnh đoạt lấy Trình Khanh, cố sức nâng Trình Khanh tiến vào xe ngựa, không cho người khác lại đụng vào Trình Khanh một chút.
Du Tam trừng mắt nhìn Tiểu Bàn một cái, Tiểu Bàn một chút đều không sợ, thân thể nho nhỏ che ở chỗ cửa xe.
"Tiểu Bàn."
Trình Khanh nằm ở trên đệm giường có một lát thanh tỉnh.
Tiểu Bàn vừa lăn vừa bò chen vào thùng xe.
"Thiếu gia, nô tỳ ở đây!"
"Đi, đi cửa hàng thợ rèn mời đại phu……"
Thiếu gia chẳng lẽ là sinh bệnh choáng đầu, mời đại phu hẳn là phải đi y quán, sao lại đi cửa hàng thợ rèn?
Tiểu Bàn gấp muốn khóc.
Bỗng nhiên lại nhớ tới lời đêm đó nghe được.
Tiểu Bàn nhảy xuống xe thì thầm cùng Tư Nghiên, Tư Nghiên nửa tin nửa ngờ, "Nha đầu ngươi có phải nghe lầm hay không?"
"Không nghe lầm, thiếu gia phân phó như vậy."
Tiểu Bàn dậm chân.
Tư Nghiên chỉ đành làm theo.
"Giá ——"
Xe ngựa lộc cộc lái khỏi cửa trường thi.
Chu Hằng đỡ Thôi Ngạn lên một chiếc xe ngựa khác.
Du Tam đứng tại chỗ trong chốc lát, buồn bã mất mát.
Trình Khuê hỏi hắn có phải muốn bắt tay giảng hòa cùng Trình Khanh hay không, Du Tam hừ lạnh một tiếng: "Nói cái gì vậy, ta là muốn nhìn chê cười, Trình Khanh cùng họ Thôi kia lần này thi hội khẳng định không phát huy tốt, nói không chừng sẽ trượt!"
……
Khi Trình Khanh tỉnh lại đã là nửa đêm.
"…… Tiểu Bàn?"
Bụng nàng còn hơi đau, nhưng đã tới trình độ có thể nhẫn nại, đau đớn làm Trình Khanh ra rất nhiều mồ hôi, nàng hiện tại thực khát nước.
Trong phòng ngồi một người, cũng không phải Tiểu Bàn, mà là quái lão nhân Trình Khanh vẫn luôn đang tìm kiếm.
Thấy nàng tỉnh, quái lão nhân cười khặc khặc nói:
"Độc ngươi trúng đã phát tác, đây là lần đầu tiên, về sau mỗi tháng đều sẽ phát tác một lần, một lần so với một lần đau hơn, đến cuối cùng ngươi sẽ sống sờ sờ đau chết."
"A!"
Hóa ra là độc phát rồi nha.
Quái lão nhân nhìn thấy nàng chẳng hề để ý, trong lòng vô cớ sinh tức giận.
"Ngươi không sợ sao?"
"Sợ."
Nói bậy, nếu sợ, sao mặt không đổi sắc?
"Thời gian ngươi độc phát so với lão phu dự đoán còn sớm hơn, với ngươi mà nói, ba năm quá dài, ngươi không sống nổi ba năm."
Trình Khanh chậm rãi từ trên giường bò dậy đổ một chén nước cho chính mình.
"Nếu ta cầu ngài giải độc cho ta, cầu ngài cứu mạng ta, ngài có đồng ý không?"
"Tất nhiên là sẽ không, lão phu vì sao phải cứu ——"
Quái lão nhân bừng tỉnh đại ngộ, "Ngươi biết cầu xin không có kết quả, cho nên không sợ!"
"Không sai, nếu cầu xin không có kết quả, ta cần gì phải biểu hiện ra yếu đuối nhát gan trước mặt ngài, ngoại trừ làm ngài xem nhẹ ta, cũng không có tác dụng khác."
Nếu cầu xin hữu dụng, Trình Khanh có thể lập tức quỳ xuống ôm chân quái lão nhân.
Nhưng nàng trực giác hẳn là vô dụng.
Quái lão nhân này không phải người bình thường, nếu Trình Khanh biểu hiện không thú vị giống như các khuê tiểu thư, quái lão nhân sẽ cảm thấy nàng không có gì khác người khác, không bao giờ xuất hiện nữa thì phải làm sao?
Nàng cần làm quái lão nhân này tò mò, làm quái lão nhân trước sau có tràn đầy lòng hiếu kỳ.
Nghĩ đến đây, Trình Khanh chịu đựng không khoẻ, kêu một tiếng Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, sợ quái lão nhân sẽ hại Trình Khanh.
Vừa rồi thiếu gia đau ngất xỉu, lão nhân này không biết cho thiếu gia uống dược gì, thiếu gia mới chậm rãi tỉnh lại.
"Thiếu gia, nô tỳ ở đây."
"Ngươi đi đến thư phòng ta, đem hộp gỗ đen kia tới."
"Thiếu gia ——"
"Không cần dong dài, mau đi."
Trình Khanh mệnh Tiểu Bàn đi lấy hộp gỗ màu đen, quái lão nhân cười ha hả, "Trình Tứ, ngươi tưởng thanh toán tiền khám bệnh cho lão phu? Vàng bạc tầm thường không đánh động được lão phu, ngươi cảm thấy một cái mệnh của chính mình giá trị bao nhiêu tiền!"
Cám ơn trời đất, lão già này cuối cùng không gọi nàng là ‘ Trình Tứ tiểu thư ’ nữa.
Trình Tứ liền Trình Tứ đi, Trình Khanh cũng cười: "Ta sao dám dùng vàng bạc tục tằng tới nhục nhã ngài!"
Tiểu Bàn không yên tâm Trình Khanh và quái lão nhân ở chung một chỗ, rất nhanh từ trong thư phòng ôm tới hộp gỗ màu đen.
Trình Khanh mở hộp gỗ ra, một cái hình thù kỳ quái được bày biện ở trên bàn.
Có cái chân, có cái ống tròn đồng thau, trên ống tròn được khảm thấu kính trong suốt…… Trình Khanh ban đầu muốn dùng lưu li, lưu li có sắc có tạp chất, nàng tổng không thể đi làm pha lê.
May mắn Trình Khanh hiện tại không thiếu bạc, dứt khoát mua thủy tinh thiên nhiên về làm thấu kính, hiện tại thủy tinh thiên nhiên thực dễ tìm, chỉ cần có bạc là có thể mua được.