Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 286

Quái lão nhân đùa nghịch vật hình thù kỳ quái này.

Trình Khanh giải thích, "Đây là kính hiển vi, xem tên đoán nghĩa, nó có thể trợ giúp chúng ta nhìn thấy vật thực nhỏ bé."

Nguyên lý của kính hiển vi người hoàn thành chín năm giáo dục bắt buộc đại khái đều biết, nhưng học được tri thức có nghiêm túc nhớ kỹ hay không thì khó nói.

Nguyên lý đơn giản, nhưng muốn làm ra vật thật lại rất không dễ dàng.

Trình Khanh đã tính toán không biết bao nhiêu lần.

Thảm nhất là tính toán ra tới, thợ thủ công cũng không nhất định có thể dựa theo yêu cầu của Trình Khanh mài giũa ra thấu kính chính xác.

Ban đầu, Trình Khanh làm thứ này là vì hoàn thành hứa hẹn, để cho nhóm đại phu y quán thấy ‘ vi khuẩn ’, sau khi quái lão nhân xuất hiện, Trình Khanh liền dùng thứ này làm mồi câu.

Quái lão nhân quả nhiên đối với giá kính hiển vi quang học đơn sơ này cảm thấy thực hứng thú, đã không nhịn được cầm trên tay đùa nghịch.

"Nó có thể thấy vi khuẩn mà ngươi nói?"

Trình Khanh thực khẳng định gật đầu, "Có thể!"

Quái lão nhân tức khắc có hơi chút nôn nóng.

Trình Khanh cười giống như tiểu hồ ly ăn trộm gà thành công, "Không dối gạt ngài, vật kiểu như vậy, ta có rất nhiều."

Cho nên đừng làm cho nàng chỉ sống hai năm liền chết.

Vậy cũng quá đáng tiếc.

Trình Khanh không nói ra miệng, quái lão nhân cũng hiểu được ý tứ của nàng, hừ lạnh một tiếng: "Hiếm lạ cổ quái, ngay cả Trình Tri Viễn cũng không biết, ngươi lại học được từ nơi nào?"

"Ngài không quen biết tiên phụ, sao biết cha ta sẽ không!"

Trình Khanh cười hỏi lại, quái lão nhân thẹn quá hoá giận, cũng mặc kệ kính hiển vi trên bàn, đứng lên rời đi.

Sau một lúc lâu, Tiểu Bàn mới vào phòng, nước mắt lưng tròng.

"Thiếu gia ——"

"Đừng khóc, không có gì ghê gớm, người tốt không sống lâu, tai họa để lại ngàn năm, ngươi nhìn kỹ xem, thiếu gia nhà ngươi rõ ràng là bộ dáng trường thọ."

Tiểu Bàn khẳng định nghe được lời quái lão nhân nói.

Một tháng phát độc một lần, một lần so với một lần nghiêm trọng hơn, kỳ sinh tồn không đến ba năm.

Ai, tiểu cô nương có thể nào thừa nhận áp lực như vậy.

Trình Khanh bên này là quái lão nhân "xem bệnh" cho nàng, Thôi Ngạn bên kia, lại là mời đại phu nổi danh kinh thành về cốt thương.

Chu Hằng chiếu đại phu phân phó xắn ống quần Thôi Ngạn lên, địa phương bị thương một mảnh xanh tím, còn có lỗ kim rậm rạp.

"Thôi Ngạn ngươi ——"

Thôi Ngạn cười khổ, "Đừng nói cho Trình Khanh, ta cũng là không nhịn được đau đớn mới đ.â.m chính mình một chút, đã tham gia xong thi hội, hiện giờ có thể yên tâm tìm y hỏi dược."

Nếu Thôi gia không xảy ra việc gì, Thôi Ngạn căn bản không cần cố gắng như vậy!

Chu Hằng hận c.h.ế.t Thôi Bằng, chỉ nguyện tam hoàng tử sớm ngày qua cầu rút ván, làm Thôi Bằng biết vậy chẳng làm.

Thôi Ngạn cảm thấy chính mình nhẫn đến thi hội kết thúc là có thể tìm y hỏi dược, tuổi trẻ khoẻ mạnh, chỉ cần chịu chi bạc, sẽ có thể chữa khỏi. Lại không biết đại phu mời đến đối với tình huống của hắn thực không lạc quan, hàn khí nhập thể dễ dàng, nhổ ra lại rất khó.

Chịu đựng đau xót tham gia thi hội, chỉ vì kim bảng đề danh, đại phu cũng không biết lựa chọn của Thôi Ngạn có đáng giá hay không.

Mai hàn lâm và Lễ Bộ thị lang cùng nhau tọa trấn chấm bài thi, tận tâm tận lực chọn lựa nhân tài cho triều đình.

Mười chín tháng hai, Liễu thị mang theo hai nữ nhi tới kinh thành.

Nghênh đón Liễu thị chính là đại hỉ sự Trình Tuệ mang thai!

Trình Tuệ hiện giờ đã mang thai bốn tháng, bụng nhỏ hơi nhô lên, liếc mắt một cái là có thể thấy được. Liễu thị vui mừng không biết tay chân nên để ở nơi nào, may mắn chính mình nghe Trình Khanh khuyên bảo vào kinh, nếu không Trình Tuệ mang thai, bên người lại không có trưởng bối chăm sóc, bảo Liễu thị yên tâm như thế nào?

Liễu thị mang theo hai tỷ tỷ của Trình Khanh vào kinh, Chu Hằng và Thôi Ngạn đều không tiện ở lại trong nhà Trình Khanh, Thôi Ngạn dứt khoát đi theo Chu Hằng ở hội quán, lẳng lặng chờ yết bảng.

Chu Hằng cảm thấy đây không nên là đãi ngộ Thôi Ngạn nên có, Thôi Ngạn hỏi lại hắn:

"Vậy đãi ngộ gì mới là ta nên hưởng thụ?"

Tổng không thể bảo cha hắn kéo thân thể trúng gió chưa lành đi kiếm bạc cung cấp cho hắn chi tiêu đi!

—— mỗi người đều có một ngày lớn lên, chẳng qua Thôi Ngạn trưởng thành đặc biệt kích động mà thôi.

Kính hiển vi Trình Khanh làm ra không câu được quái lão nhân, lại khiến nhóm đại phu y quán rất vui sướng.

Nhờ công cụ này, nhóm đại phu thấy được ‘ vi khuẩn ’ mắt thường khó có thể thấy, hận không thể mỗi ngày quấn lấy Trình Khanh, đào rỗng kiến thức của nàng.

Đáng tiếc Trình Khanh cũng không phải người chuyên nghiệp, chỉ hiểu biết da lông.

Nàng không có thời gian nghiên cứu mấy thứ này, nếu có người cảm thấy hứng thú, Trình Khanh thực nguyện ý chỉ điểm phương hướng.

Nghe nói Trình Khanh gần như là được nâng ra khỏi trường thi, nhóm địch nhân của Trình Khanh rất cao hứng, đều cảm thấy kết quả thi hội của Trình Khanh hẳn sẽ không quá tốt.

Bản thân Trình Khanh không vội, cho rằng ông trời vẫn rất thiên vị nàng, một hồi cuối cùng mới độc phát.

Nếu trận đầu đã phát tác, thi hội năm nay nàng cũng không cần có mong đợi gì.

Thi hội đã được chú ý hơn cả thi hương, từ đại thần trong triều đến bình dân bá tánh, đều quan tâm thi hội.

Trình Khanh còn được Trình Lục lão gia kêu đi, bảo nàng dựa vào ký ức viết bài thi của chính mình ra.

Trình Lục lão gia xem xong rất là cảm khái.

Nói đến cũng quái, Trình Khanh so với Trình Khuê còn nhỏ tuổi hơn, văn chương lại viết cực kỳ đanh đá chua ngoa.

Trên đời này chẳng lẽ thực sự có người vừa sinh ra đã hiểu biết?

Trước khi Trình Khanh rời đi, Trình Lục lão gia gọi nàng lại:

"Ba năm một lần đánh giá, Nhị thúc cháu khảo hạch đều là thượng đẳng, triều đình đã phát điều lệnh, hắn sẽ nhậm chức ở Lại Bộ."

Trình Khanh nhất thời không phản ứng lại đây, "Nhị thúc vào Lại Bộ?"

Lại Bộ chính là đứng đầu lục bộ, chưởng quản gần như mọi quan viên Đại Ngụy, Trình Tri Tự vốn chính là tri phủ tứ phẩm, khảo hạch đều là thượng đẳng, vậy điều nhập Lại Bộ hẳn không phải làm ngũ phẩm Lại Bộ lang trung.

Lại hướng lên trên Lang trung, chính là Lại Bộ thị lang tam phẩm.

Trình Lục lão gia đập nát hy vọng của Trình Khanh: "Không sai, Nhị thúc cháu được điều đến kinh thành, thăng làm Lại Bộ thị lang. Trình Khanh, ân oán của thế hệ trước không quan hệ cùng cháu, cháu sắp tiến vào quan trường, càng nên thành thục đối đãi một ít việc, bên trong Trình thị tự nhiên không phải hoà hợp êm thấm, nhưng khi đối ngoại, mọi con cháu Trình thị cần phải đoàn kết, không thể cho người khác thừa cơ."

Đây là khuyên nàng không cần kéo chân sau Trình Tri Tự.

Trình Khanh rất là buồn bực.

Rốt cuộc ai là con trai của khí vận?

Nhị thúc Trình Tri Tự đây là ngồi trên tàu lượn siêu tốc lên chức đi!

Từ tri phủ tứ phẩm thăng làm Lại Bộ thị lang, tốc độ thăng quan của Trình Tri Tự đã vượt trên 99% quan viên.

Trình Lục lão gia nhập sĩ nhiều năm, hiện giờ cũng mới chỉ chính nhị phẩm Công Bộ thượng thư, đến nay không thể vào được nội các. Sau khi Công Bộ xếp hạng Lại Bộ, nếu Trình Tri Tự lại được thăng chức, chẳng phải ngay cả Trình Lục lão gia cũng cần nhường đường cho đối phương?

Tuy rằng Trình Lục lão gia và Ngũ lão gia sinh hiềm khích, người ở bên ngoài xem ra hai anh em vẫn cứ là đồng minh không gì phá nổi, nếu Trình Tri Tự thượng vị, Ngũ lão gia ở Trình thị Nam Nghi cũng không làm được ‘ tộc trưởng ’ bao lâu.

Trình Khanh cười hướng Trình Lục lão gia bảo đảm:

"Nhị thúc không làm khó cháu, cháu là một người mới trong quan trường, sao lại làm trái với nhị thúc? Lục thúc gia, chỉ cần có thúc gia ở đây, Trình thị Nam Nghi sẽ không có nội chiến được."

Trình Khanh là thật sự hy vọng Trình Lục lão gia có thể bảo trọng chính mình.

Cùng gia tộc sẽ không đồng thời ra hai quan lớn, Trình Lục lão gia làm quan lớn, Trình Tri Tự sẽ không bò đến trên nhị phẩm.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất