Liễu thị hôm nay tới lễ phật cầu không phải chỉ một sự kiện.
Một cầu Trình Tuệ an ổn sinh sản.
Hai cầu Trình Khanh khoa khảo thuận lợi, thân thể khoẻ mạnh.
Ba cầu Trình Nhị Nương và Trình Tam Nương nhân duyên trôi chảy.
Ngoại trừ thành kính hứa nguyện, Liễu thị không thiếu được còn phải thêm một phần bạc dầu mè cho Đại Từ Bi Tự, Phật Tổ nhiều tín đồ như vậy, cứ sai sử Phật Tổ làm việc không công tính gì là thành kính.
Liễu thị và Kiều phu nhân quỳ phía trên hai cái đệm hương bồ, lẩm bẩm cầu, Trình Tam Nương nhìn chung quanh, đúng lúc chạm vào tầm mắt của Kiều Ánh Chân, tuổi tác Trình Tam Nương lớn hơn Kiều Ánh Chân, liền hướng nàng cười cười.
Kiều Ánh Chân cũng hồi báo bằng mỉm cười.
Chờ Liễu thị mang theo tỷ muội Trình thị rời đi, Kiều phu nhân mới dạy nữ nhi:
"Chân tỷ nhi, con đối đãi với mọi người sao một chút tâm phòng bị đều không có vậy, không biết nền tảng người ta, con cách các nàng xa một chút."
Kiều Ánh Chân trời sinh tính ôn nhu, có thể ở chung hòa hợp cùng tứ hoàng tử tính tình bá đạo, tự nhiên cũng có thể chấp nhận mẫu thân lải nhải.
Nàng nhu nhu biện giải vì chính mình, "Nữ nhi chỉ thấy cô nương kia trông hiền lành."
Kiều phu nhân thở dài, "Con thấy ai mà không phải hiền lành? Tính tình này của con gả vào hoàng gia, thật khiến người lo lắng!"
Mặt Kiều Ánh Chân một chút liền đỏ.
Nàng vừa rồi cũng cầu hôn sự trôi chảy, mặc kệ biểu ca có phải hoàng tử hay không, nàng vẫn thực thích biểu ca, người khác đều nói tứ hoàng tử tính tình kiêu căng, Kiều Ánh Chân lại cho rằng tứ hoàng tử đó là thật tình.
……
Hai nhà Trình, Kiều đều lưu tại trong chùa ăn chay, từ trong miệng người tiếp khách cũng biết lai lịch lẫn nhau.
"Là nhà mẹ đẻ Ninh phi."
Đổng Kính Thu nói tin tức hỏi thăm được, "Khó trách người trong chùa tiếp khách đều phải nịnh hót."
Ninh phi là mẫu phi của tứ hoàng tử, tứ hoàng tử và Trình Khanh cũng không có quan hệ, Trình Khanh cũng không để ý.
Kiều gia bên kia cũng biết thân phận Trình Khanh, nghe nói nàng chính là ‘ Trình giải nguyên ’ làm phủ Trưởng công chúa ăn lỗ nặng, Kiều phu nhân liên tiếp nhìn về bên này, có chút hối hận vì lựa chọn hôm nay tới Đại Từ Bi Tự dâng hương, cũng nói cho nữ nhi, cuồng nhân lớn mật giống như Trình Khanh đi đến nơi nào cũng dễ sinh ra thị phi, nhìn thấy liền phải rời xa.
Có thể là nhờ Kiều phu nhân dâng nhiều tiền dầu mè, cái miệng ở trước Phật được ‘khai quang’, một ngữ thành sấm, khi xuống núi quả nhiên liền có chuyện!
"Cứu mạng!"
"Mau cứu chúng ta!"
"Ân cứu mạng tất có thâm tạ."
Nhóm khách hành hương sợ tới mức tứ tán, nào có lá gan tiến lên lấy thân huyết nhục đi chắn đao vì người Kiều gia.
Kiều phu nhân cảm thấy đồng hành cùng cuồng nhân như Trình Khanh sẽ dính vào chuyện thị phi, ăn xong đồ chay liền mang theo nhóm nữ nhi xuống núi, nào biết nửa đường liền xảy ra chuyện.
Đại Từ Bi Tự ở kinh giao, lại có đạo phỉ ban ngày ban mặt đánh cướp khách hành hương, xe ngựa Kiều gia xa hoa, đạo phỉ từ bỏ khách hành hương rải rác khác, cắn chặt Kiều gia không bỏ, Kiều phu nhân sợ tới mức thét chói tai cầu cứu.
Hộ vệ Kiều gia không phải đối thủ của đạo tặc, đã bị c.h.é.m nằm trên mặt đất, một đạo tặc c.h.é.m g.i.ế.c mã phu, dùng mũi đao dính m.á.u đẩy màn xe ra, Kiều phu nhân nhìn thấy đạo tặc râu xồm xàm trên người dính máu, mắt lộ ra ánh sáng dâm tà nhìn quét nữ quyến trong xe, liền mấy lần dục té xỉu.
"Hảo hán, chúng ta cho bạc, cho bạc."
"Bà nương ngươi thật ồn ào, chúng ta không thiếu bạc, chỉ thiếu hai áp trại phu nhân."
Nói xong liền duỗi tay đi kéo các tiểu thư Kiều gia, người thứ nhất túm chặt chính là Kiều Ánh Chân, Kiều phu nhân khẩn trương, cùng đạo tặc lôi kéo tranh đoạt Kiều Ánh Chân, đạo tặc không kiên nhẫn, thuận tay huy đao c.h.é.m qua bên cạnh gương mặt Kiều phu nhân, tước đi nửa lỗ tai của Kiều phu nhân.
Kiều phu nhân đau đến thiếu chút nữa đương trường té xỉu.
Lực lượng tình thương của mẫu thân làm nàng ôm chặt lấy vòng eo Kiều Ánh Chân không bỏ, đạo đạo tặc lại nâng đao lên, Kiều Ánh Chân đầy mặt nước mắt, "Ta đi theo ngươi, ngươi tha cho nương ta!"
"Chân tỷ nhi ——"
Đạo tặc một chân đá văng Kiều phu nhân, kéo Kiều Ánh Chân đến cuối xe, lại đi bắt Kiều Tam Nương.
Kiều Tam Nương thét chói tai cứu mạng.
Một mũi tên nhọn b.ắ.n trúng cánh tay đạo tặc, đạo tặc ăn đau, ném Kiều Tam Nương xuống mặt đất.
Kiều phu nhân nhịn đau đi xem, hóa ra là xe ngựa Trình gia cũng xuống núi.
Trình Khanh và Đổng Kính Thu cưỡi ngựa, hai nhà Trình, Đổng thêm lên ước chừng có hơn hai mươi gia đinh, che chở ba người Liễu thị trên xe ngựa.
Trình Tam Nương kinh hô, "Tiểu lang, là Kiều gia, các nàng gặp nạn!"
Kiều gia tiểu thư bị đạo tặc bắt được!
Trình Khanh vội vàng ấn đầu tam tỷ trở về.
Nàng cảm thấy tỷ tỷ nhà mình so với các tiểu thư Kiều gia còn mạo mỹ hơn, đạo tặc vốn dĩ đang đoạt tiểu thư Kiều gia, lâm thời thay đổi mục tiêu thì sao?
"Trình giải nguyên cứu mạng, Trình giải nguyên cứu mạng ——"
Kiều phu nhân nhìn thấy gia đinh của Trình Khanh, lại bốc cháy lên hy vọng.
Đổng Kính Thu nghi ngờ đạo tặc là nhằm vào Trình Khanh mà tới, vẫn luôn giương cung b.ắ.n tên, lại không chịu dễ dàng rời đi phụ cận xe ngựa.
Vô nghĩa, trong xe ngựa là nhạc mẫu và hai thê muội của hắn, mặc kệ ai xảy ra chuyện Trình Tuệ đều không chịu nổi đả kích, Đổng Kính Thu còn chưa có ngốc đến thân sơ chẳng phân biệt.
Trình Khanh cũng đau đầu.
Danh khí quá lớn cũng không tốt, đã bị người Kiều gia nhận ra, tưởng không cứu cũng không được.
"Võ Nhị, ngươi mang vài người đi lên hỗ trợ, cứu người quan trọng, an nguy của các ngươi càng quan trọng hơn, dọa đạo tặc đi là được, không cần bác mệnh!"
Trình Khanh cũng không dám bảo mọi gia đinh tiến lên hỗ trợ, chỉ sợ đối phương đánh cướp Kiều gia là điệu hổ ly sơn.
Võ Nhị mang theo mấy người cầm đao xông lên, Kiều gia vốn dĩ chỉ còn mấy hộ vệ đang đau khổ chống đỡ, có hậu viên đều tinh thần chấn động, mang vết thương tiếp tục chiến đấu với đạo tặc.
"Triệt!"
Đạo tặc râu quai nón ném Kiều Ánh Chân ở trên lưng ngựa, chính mình cũng nhảy lên ngựa, đạo tặc khác còn muốn đi bắt Kiều Tam Nương, Đổng Kính Thu lại b.ắ.n ra mấy mũi tên, bọn họ bị bắt từ bỏ Kiều Tam Nương.
Đạo tặc phóng ngựa chạy lên rừng rậm chớp mắt không thấy, Kiều phu nhân thét chói tai: "Bọn họ bắt Chân tỷ nhi, Trình giải nguyên, ngươi mau gọi người đi cứu Chân tỷ nhi, nàng không thể xảy ra chuyện ——"
Đầu Kiều phu nhân giống như có ngàn vạn cây kim đang cắm.
Chân tỷ nhi là tứ hoàng tử phi tương lai, có thể nào rơi vào trong tay đạo tặc?
"Trình giải nguyên, đạo tặc có lẽ là ngươi đưa tới, ngươi cũng không thể mặc kệ!"
Kiều phu nhân cũng gấp đến độ mê tâm hồn, không cẩn thận rống ra lời trong lòng.
Sắc mặt Trình Khanh một chút liền khó coi.
"Phu nhân nói cẩn thận, y Trình mỗ xem, đàn đạo tặc này ai cũng không đoạt, giống như là hướng về phía các nữ quyến Kiều gia."
Kiều Tam Nương từ trên mặt đất bò dậy, tránh thoát tay tỳ nữ đang run lên, "Trình công tử chớ trách, mẫu thân là quá hoảng nên mới nói mê sảng, cầu Trình công tử viện thủ, cứu tứ muội của ta. Nàng là một nữ nhi gia thanh thanh bạch bạch, dừng ở trong tay đạo tặc cùng hung cực ác, vạn, vạn nhất…… Cầu Trình công tử tương trợ!"
Trình Khanh thật muốn vén tay lên mặc kệ, lại không lạnh tâm địa được.
Bị bắt đi là một tiểu cô nương.
Nếu thật muốn giựt tiền còn đỡ, đây rất giống như có người nhằm vào bắt.
Ở Đại Ngụy, trinh tiết của nữ tử so với tánh mạng càng quan trọng hơn, thủ đoạn như vậy dùng ở trên người tiểu thư Kiều gia thật là quá ác độc.
Trình Khanh còn nghĩ tới Trình Dung tự sát mà chết.
"Tiểu lang!"
Đổng Kính Thu cũng mở miệng.
Trình Khanh gật đầu: "Phái một nửa nhân thủ đuổi theo, hỗ trợ cứu Kiều tiểu thư trở về, người còn lại đều lui về Đại Từ Bi Tự, trong chùa có võ tăng, bọn họ càng quen thuộc với phiến núi rừng này hơn, tăng số người cùng tìm kiếm."