Tam hoàng tử có thể xuất đầu, là bởi vì dọn ra phủ hoàng tử, ở ngoài cung có phủ đệ của chính mình.
Ninh phi và tứ hoàng tử đều sẽ không nhìn chính mình xuất đầu, hai mẹ con ước gì chính mình có thể cả đời hèn nhát.
Đi cầu phụ hoàng?
Phụ hoàng thiên vị Ninh phi và tứ hoàng tử, đối với chính mình không có tình phụ tử, cũng không thiếu nhi tử, căn bản sẽ không để ý chính mình có bị mẫu tử Ninh phi ức h.i.ế.p hay không.
Trong đầu Ngũ hoàng tử xuất hiện rất nhiều người, từ Hoàng Thượng đến Thái Hậu, cùng với mấy phi tần địa vị cao có thể chống lại cùng Ninh phi, đều bị chính hắn nhất nhất phủ quyết.
Hắn không lấy ra được lợi thế đủ để đả động những người này, chỉ sợ vừa ngoi đầu, sẽ rút dây động rừng.
Ngay khi Ngũ hoàng tử sắp tuyệt vọng, Tiêu Vân Đình phủi cánh hoa trên đầu vai, nhẹ nhàng thở dài: "Chuyện ở trên triều do Hoàng Thượng quản, chuyện hậu cung lại do Hoàng Hậu quản, điện hạ, đường ra của ngươi ở Khôn Ninh Cung."
Hoàng Hậu?
Hoàng Hậu ở trong cung là một sự tồn tại không mạnh, nàng không tranh sủng, không ghen tị, cũng không hạ hổ lang dược phá thai cho các phi tần.
So với Thục phi, Huệ phi, Ninh phi các phi tần địa vị cao, cảm giác tồn tại của Hoàng Hậu nương nương quá yếu.
Ngay cả Ngũ hoàng tử, cũng chỉ có ở cung yến Tết Âm Lịch mỗi năm mới có thể nhìn thấy Hoàng Hậu nương nương.
Từ xa nhìn lại, Hoàng Hậu nương nương trông thập phần hòa khí.
Gần như ở trong nháy mắt, Ngũ hoàng tử liền minh bạch ám chỉ của Tiêu Vân Đình.
Hoàng Hậu nương nương ngày thường dù có điệu thấp như thế nào, cũng vững vàng ngồi ở vị trí cao nhất hậu cung, mặc kệ Thục phi, Huệ phi và Ninh phi có được sủng ái bao nhiêu, rốt cuộc cũng không kéo được Hoàng Hậu từ vị trí cao xuống dưới.
Chỉ bằng điểm này, liền có thể nhìn ra bản lĩnh của Hoàng Hậu nương nương.
Nếu Hoàng Hậu nương nương chịu kéo hắn một phen……hô hấp của Ngũ hoàng tử hơi dồn dập, hắn có thể đả động Hoàng Hậu nương nương không? Nương nương ngồi ổn vị trí hoàng hậu, giống như cái gì cũng không thiếu, đi lấy lòng Hoàng Hậu nương nương, không hề dễ hơn so với lấy lòng hoàng đế.
Không, không phải.
Hoàng đế có rất nhiều nhi tử, Hoàng Hậu cũng có rất nhiều "nhi tử", nhưng không có một nhi tử là Hoàng Hậu thân sinh.
Dưới gối hoàng hậu không có con, sẽ cô đơn đi?
Tiêu Vân Đình chậm rãi phẩm trà, nhìn biểu tình Ngũ hoàng tử từ mê mang đến mở rộng ra, có chút kiêu ngạo, lại có chút không thú vị.
Thiếu niên mười mấy tuổi sao, nên dễ đùa nghịch giống như Ngũ hoàng tử mới đúng.
—— vì sao đồng dạng là mười mấy tuổi, Trình Khanh lại tương đối khó lừa?
Tiêu Vân Đình nghĩ đến Trình Khanh khó chơi, trong lòng liền dâng lên vô hạn hứng thú.
Chờ sau khi hắn cùng Ngũ hoàng tử tách ra, Tiểu Kế canh giữ ở ngoài cửa cụp mi rũ mắt lại đây bẩm báo:
"Thế tử, Mạnh học sĩ và Trình hội nguyên bọn họ ở trong tửu lâu đối diện."
Tiểu Kế không biết Tiêu Vân Đình muốn đi gặp Trình Khanh hay không, liền xin chỉ thị bản thân Tiêu Vân Đình.
Từ sau sự kiện Trình Dung, Tiêu Vân Đình không cho Tiểu Kế xuất hiện ở trước mặt Trình Khanh, Tiểu Kế cẩn tuân phân phó, một lần cũng chưa đối mặt cùng Trình Khanh.
Tiêu Vân Đình lắc đầu, "Hôm nay không gặp bọn họ, còn chưa đến thời điểm."
Còn chưa đến khi nào?
Trong lòng Tiểu Kế tràn đầy nghi hoặc, lại không dám hỏi.
Tiêu Vân Đình rời đi hơn nửa canh giờ, tứ hoàng tử mới từ Kiều phủ trở về.
Tứ hoàng tử lúc đi không cao hứng, khi trở về hứng thú cũng không cao, thấy Ngũ hoàng tử liền không vui, lạnh giọng hỏi Ngũ hoàng tử đã nghĩ kỹ chưa.
Ngũ hoàng tử chỉ nói không dám đắc tội Trưởng công chúa, tứ hoàng tử hừ một tiếng:
"Ngũ đệ đã lớn, có chủ ý của chính mình, làm ca ca cũng không miễn cưỡng ngươi!"
Mãi cho đến khi trở về cung, tứ hoàng tử cũng chưa lại phản ứng Ngũ hoàng tử.
Nếu thay đổi thành trước kia, Ngũ hoàng tử nhất định sẽ cúi đầu làm lành, lúc này Ngũ hoàng tử lại cắn răng ngạnh chống.
Hai vị hoàng tử náo loạn biệt nữu, đêm đó Ninh phi liền bị đau đầu, tật này từ khi Ninh phi trẻ tuổi đã có, khi phát tác dùng dược vô dụng, chỉ có dùng tay nhẹ nhàng xoa ấn phần huyệt vị ở đầu mới có thể giảm bớt.
Người hầu hạ bên người Ninh phi không ít, nhưng muốn nói đến công phu mát xa, còn phải là Triệu tiệp dư đã từng làm cung nữ cho Ninh phi.
Triệu tiệp dư có một đôi tay khéo, việc may vá làm tốt, lực độ mát xa cũng không nhẹ không nặng.
Tật đau đầu của Ninh phi vừa bị, cung nữ bên người liền đi mời Triệu tiệp dư.
Một đêm này, Ninh phi thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường, Triệu tiệp dư lại ngồi quỳ bên giường, cánh tay treo trên không, vì Ninh phi nương nương xoa ấn huyệt vị một đêm.
Dù cho Ninh phi nương nương đã ngủ, Triệu tiệp dư cũng không thể dừng lại.
Cung nữ nói động tác trên tay Triệu tiệp dư vừa dừng lại, Ninh phi nương nương sẽ bị tỉnh, vì nương nương có thể ngủ ngon, liền phải vất vả Triệu tiệp dư.
"Không vất vả."
Triệu tiệp dư không dám kể công.
Nàng tuy không biết chính mình vì sao lại bị Ninh phi sửa trị, mấy năm nay cũng đã sớm quen.
Chỉ cần nương nương không làm khó nhi tử nàng, Triệu tiệp dư chính mình căn bản không để bụng mấy việc này.
Ngày hôm sau, Ngũ hoàng tử liền nghe nói Ninh phi bị tái phát tật đau đầu, khi đi thỉnh an Ninh phi, hắn còn gặp được Triệu tiệp dư một đêm chưa nghỉ ngơi.
Bàn tay Triệu tiệp dư giấu ở trong tay áo nhẹ nhàng run rẩy.
Ngũ hoàng tử xem ở trong mắt, đau ở trong lòng.
Vừa lúc tứ hoàng tử cũng tới, Ninh phi liền đuổi Triệu tiệp dư và Ngũ hoàng tử đi, hỏi nhi tử của mình:
"Tiểu Ngũ đã đắc tội con như thế nào, khiến con muốn bổn cung sửa trị Triệu tiệp dư?"
Tứ hoàng tử bĩu môi, "Không có gì, đều là một chút việc nhỏ. Mẫu phi, việc hôm qua nhi tử nói ngài đã nghĩ xong chưa?"
Ninh phi trầm ngâm: "Mợ con mấy ngày trước tiến cung cũng đã đề qua, bổn cung vẫn chưa đồng ý, hôm qua con lại nói chính mình cũng nguyện ý. Bổn cung còn nghĩ Chân Chân bất đắc dĩ làm trắc phi, ngày thường thương nàng nhiều hơn một ít cũng được, lại tìm một quý nữ cao môn làm chính phi của con, cũng không tồi."
Ninh phi không để bụng có thể liên hôn với quyền quý hay không, nàng một lòng nhớ thương lôi kéo nhà mẹ đẻ.
Nhưng chất nữ xem trọng nhất lại bị tổn hại danh tiết, chỉ có thể làm trắc phi, vị trí chính phi lại để trống, lấy ra đi liên hôn cũng không phải không được.
Nhưng tẩu tử nhà mẹ đẻ trước đó vài ngày tiến cung, đề ra việc để Kiều Tam Nương làm tứ hoàng tử phi, về sau hai tỷ muội một người giúp tứ hoàng tử xử lý hậu trạch, một người quan tâm chiếu cố tứ hoàng tử, chiếu ứng lẫn nhau, làm tứ hoàng tử không phải lo toan —— Ninh phi lại có vài phần động tâm.
Trong mấy chất nữ, Ninh phi thật là càng thiên vị Kiều Ánh Chân hơn, nhưng Kiều Ánh Chân thật đúng là không lanh lẹ bằng tỷ tỷ Kiều Tam Nương.
Ninh phi vẫn còn chần chờ, tứ hoàng tử sau khi hồi cung lại nhắc tới chuyện này, thế nhưng cũng tán thành để Kiều Tam Nương làm chính phi.
"Mẫu phi, nhi tử đã suy nghĩ cẩn thận, quý nữ cao môn tốt thì có tốt, nhưng sau khi vào cửa lại ức h.i.ế.p Chân Chân biểu muội thì làm sao bây giờ? Đã ủy khuất biểu muội làm trắc phi, lại để biểu muội bị chính phi ức hiếp, trong lòng nhi tử không đành lòng…… Huống chi phụ hoàng trong lòng có thiên hạ, chỉ biết vì nhi tử mà coi trọng con dâu, nào có trái lại vì con dâu mà coi trọng nhi tử!"
Cái gì kêu là quý nữ cao môn?
Cạnh cửa dù cao, còn có thể cao hơn hoàng thất được chắc!
Tứ hoàng tử đối với hành vi ba vị hoàng huynh lúc trước nhảy lên nhảy xuống đều muốn cưới Nhu Gia thực không cho là đúng.
Ý tưởng của hai mẹ con kỳ thật đều không sai biệt lắm, nhưng Ninh phi làm phi tần nhiều năm, biết rõ hai nữ nhân một khi muốn cướp đoạt sủng ái của một nam nhân, tỷ muội tình thâm gì đều thành hư vô.