Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 311

Trình Khanh muốn nói phản tham và phòng tham, hoặc là liền viết một đống lời nói suông cùng lời nói khách sáo, nếu thực sự có cái gì có thể thực thi, một khi bị hoàng đế chọn dùng, Trình Khanh sẽ đắc tội rất nhiều quan viên!

Trình Khanh thông minh ở chỗ, nàng tránh nặng tìm nhẹ, chỉ đề cập đến lũ lụt, không nói đến tham ô.

Một mặt tránh nặng tìm nhẹ sẽ làm người cảm thấy Trình Khanh láu cá.

Trình Khanh khi tránh nặng tìm nhẹ đồng thời cũng đáp không ít biện pháp hữu hiệu, dự phòng lũ lụt, thống trị lũ lụt, cứu tế sau lũ lụt …… Đối với những thứ này, Trình Khanh dựa vào kiến thức trước khi xuyên qua là có thể bật hách, dự phòng lũ lụt và thống trị lũ lụt nàng mới chỉ dừng lại ở giai đoạn lý luận, cứu viện sau tai nạn nàng lại có thể nói đạo lý rõ ràng.

Đồng dạng là thiên tai, ở xã hội hiện đại rất ít nghe nói sau tai nạn có dịch bệnh trên quy mô lớn phát sinh, ngoại trừ y học hiện đại tiến bộ, càng nhiều là thủ đoạn phòng chống dịch bệnh thâm nhập nhân tâm.

Không uống nước lã, mau chóng xử lý thi thể, dùng vôi sống tiêu độc, hạng mục công việc phòng chống dịch bệnh, tùy tiện bắt ra một sinh viên hiện đại đều có thể liệt kê được mấy mục.

Trình Khanh nói há chỉ là mấy mục, trước khi nàng xuyên qua, công ty nhà nàng cũng làm cứu viện sau thiên tai rất nhiều.

Nhóm anh em của nàng đều không dám đi cứu trợ, nàng lại rất liều mạng!

Có kinh nghiệm này, đối sách Trình Khanh viết ra tự nhiên không phải chỉ là ngôn từ xáo rỗng.

Một ngàn chữ vẫn là có chút không đủ, làm người nhìn hận không thể kéo Trình Khanh tới hỏi thăm kỹ tỉ mỉ hơn!

Đáp đề như vậy là tương đối mạo hiểm, đại bộ phận độ dài đều nói về cứu tế, nhưng so với một bài văn hoa mỹ chủ yếu là ca tụng công đức, hoàng đế hẳn sẽ càng vừa lòng với bài thi của Trình Khanh ——

Trình Lục lão gia râu đều lộ ra vui sướng, trong lòng Chương thị lang gấp gáp, chờ Trình Lục lão gia xem xong lại chạy nhanh tiếp nhận đi.

"…… Tuổi không lớn, lại rất là phải cụ thể."

Chương thị lang xem xong cũng đưa ra đánh giá.

Bài thi của Trình Khanh được truyền đọc trong mười mấy quan đọc cuốn, xem bài thi của nàng liền tiêu phí hết một canh giờ, chờ bài thi lại trở về trong tay Cao thủ phụ, Cao thủ phụ nói muốn chọn bài thi của Trình Khanh ngày mai đọc ở ngự tiền, hỏi tất cả mọi người có dị nghị hay không, không có một quan đọc cuốn nào phản đối.

Không phải bài thi của Trình Khanh thực sự hoàn mỹ vô khuyết, chỉ là ở trong 300 bài thi này, tuyệt đối có thể xếp vào mười bài đứng đầu.

Như thế đã đủ.

Các quan đọc cuốn đều là ánh mắt, không nghĩ ngăn trở ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’ ra đời!

Ngày mười sáu tháng ba, nhóm quan đọc cuốn kết thúc công tác, bài thi đều được phong kín ở Văn Hoa Điện, chờ ngày thứ hai hoàng đế lại tự mình chọn ra ba người giáp một.

Mọi quan đọc cuốn đều không được tiết lộ kết quả bình chọn, không đến ngày mười tám Truyền Lư đại điển, nhóm tân khoa tiến sĩ đều không biết chính mình ở trên bảng nào.

Nhưng quan đọc cuốn có nhiều như vậy, người nhiều khó tránh khỏi lỡ miệng, nếu chân chính có tâm, vẫn có thể nghe được một ít tin tức.

Thi đình ngày đó, Tiêu Vân Đình còn tưởng rằng Trình Khanh ở khi thi đình đã xảy ra cái gì ngoài ý muốn, sau khi sai người hỏi thăm mới xác nhận, Trình Khanh nộp bài thi có chút sớm.

Chờ sau khi Trình Khanh nộp bài thi, hoàng đế rất nhanh liền rời đi Hoàng Cực điện.

Nhưng thật ra đề mục thi đình lại lệnh Tiêu Vân Đình giật mình, hoàng đế thế nhưng chủ động nhắc lại án tham ô bạc tai…… Hoàng đế là có ý gì, Tiêu Vân Đình cũng chưa nghĩ thấu.

Chờ đến ngày mười sáu kết thúc chấm bài thi, Tiêu Vân Đình gần như ở trước tiên biết được kết quả bình chọn.

"Bài thi của Trình Khanh nằm trong mười bài thi đứng đầu, không thể không có Lục Nguyên Cập Đệ!"

Tiêu Vân Đình cực kỳ đắc ý.

Không cùng hắn hợp tác có quan hệ gì, vẫn sẽ ấn theo con đường hắn giả thiết đi.

Lần đầu tiên thấy Trình Khanh ở Nam Nghi, Tiêu Vân Đình không nghĩ tới thiếu niên mặt vàng gầy yếu sẽ hoàn thành "Lục Nguyên Cập Đệ" mà ngay cả Mạnh Hoài Cẩn cũng thất thủ!

Vào giờ này khắc này, Tiêu Vân Đình rất tưởng gặp Mạnh Hoài Cẩn, hắn là người tùy tâm sở dục, lập tức liền thật sự đi gặp Mạnh Hoài Cẩn.

"Nếu không phải Hoài Cẩn tiến cử Trình Khanh, bổn thế tử thế nhưng sẽ bỏ lỡ một nhân tài như vậy, tối nay uống cùng Hoài Cẩn một hồi."

Tiêu Vân Đình cười mời Mạnh Hoài Cẩn uống rượu.

Mạnh Hoài Cẩn cũng muốn uống một bữa, lại không phải bởi vì hắn hướng Tiêu Vân Đình tiến cử Trình Khanh, chỉ vì Trình Khanh sắp hoàn thành ‘ Lục Nguyên Cập Đệ ’, trận rượu này vốn muốn tìm Trình Khanh uống, Tiêu Vân Đình không mời tự đến, Mạnh Hoài Cẩn không tỏ ý kiến.

"Ta vì Trình sư đệ mà vui, thế tử vì sao lại vui? Trình sư đệ nhân tài như vậy sớm hay muộn đều sẽ nở rộ quang hoa, phủ Nghiệp Vương không dung được Trình sư đệ, chỉ có sân khấu lớn hơn nữa mới thích hợp với Trình sư đệ!"

Phủ Nghiệp Vương quá nhỏ.

Dù cho Tiêu Vân Đình kế thừa tước vị, cũng chỉ là Vương gia.

Trình Khanh Lục Nguyên Cập Đệ, vì sao phải bị một Vương gia mời chào?

Mạnh Hoài Cẩn hiện tại ngẫm lại, lúc trước chính mình quá ngốc, nên học Trình Khanh, mặc kệ Tiêu Vân Đình mê hoặc như thế nào, đều coi như Tiêu Vân Đình đang đánh rắm thì tốt.

…… Đáng tiếc hắn thẳng đến 23 tuổi mới hiểu đạo lý này, Trình Khanh lại mười ba tuổi liền đã hiểu!

Tiêu Vân Đình cười lạnh, "Sân khấu lớn hơn nữa? Các ngươi có tài hoa học thức, có đầu óc thông minh, cũng có tâm tính cứng cỏi, ông trời cho các ngươi cùng chúng sinh muôn nghìn không giống nhau, các ngươi lại nguyện ý cúi đầu xưng thần trước người đức không xứng với vị!"

Mấy hoàng tử của hoàng thượng, Tiêu Vân Đình đều coi thường.

Mạnh Hoài Cẩn cười cười.

Ai nói hắn và Trình Khanh muốn cúi đầu xưng thần?

Trình Khanh mười ba tuổi đã dám làm giả sổ sách lừa bịp triều đình và Hoàng Thượng, tính tình như vậy sao sẽ cúi đầu xưng thần!

Hắn và Trình Khanh xưng thần với thiên tử, không đại biểu mọi chuyện đều phải trung quân.

Bọn họ ở trên con đường làm quan có theo đuổi, muốn bò lên trên, là bởi vì chỉ có tiến vào trung tâm quyền lực, mới có năng lực làm chuyện mà chính mình muốn làm. Khi trung quân xung đột cùng ý tưởng của bọn họ, khi thiên tử trên long ỷ đức không xứng với vị trị, hắn và Trình Khanh vì sao phải thần phục?

Nếu thiên tử còn không xứng, vậy Nghiệp Vương liền càng không xứng!

Thiên tử ít nhất vẫn là quân vương chính thống, thế tử Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình dã tâm bừng bừng tính là cái gì, triều đại gọi là loạn thần tặc tử.

"Thế tử hiện tại làm những chuyện như vậy, đã vượt qua phạm trù tự bảo vệ mình, nếu ngươi cảm thấy người khác đức không xứng với vị trí, sao không chính mình làm người đức hạnh và thân phận địa vị xứng đôi, khi thế tử trở thành người như vậy, không cần dùng bất luận thủ đoạn gì, đều có anh tài tới đầu nhập vào thế tử."

Mạnh Hoài Cẩn uống cạn rượu trong ly, Tiêu Vân Đình nhìn hắn nửa ngày, phát ra cười nhạo không rõ ý vị —— Mạnh Hoài Cẩn cánh biến cứng, hiện tại liền có thể thuyết giáo chính mình, không khiến Mạnh Hoài Cẩn hung hăng té ngã, quân cờ Mạnh Hoài Cẩn liền sẽ thoát ly khỏi bàn cờ!

……

Ngày mười bảy tháng ba.

Hoàng đế đến Văn Hoa Điện, từ quan đọc cuốn ở ngự tiền quỳ đọc bài thi chọn lựa ra tới.

Người thứ nhất đọc cuốn chính là Cao thủ phụ, hoàng đế niệm hắn đã lớn tuổi, chuẩn cho đứng đọc.

Cao thủ phụ đọc chính là bài thi của Trình Khanh.

Hoàng đế nghe được rất có hứng thú, chờ Cao thủ phụ đọc xong, còn mở miệng dò hỏi: "Chư công cũng nhận đồng giải thích trong bài thi này?"

Cao thủ phụ sẽ không nói chết, Trình Khanh ở trên bài thi viết đến trật tự rõ ràng, nhưng có thể chấp hành hay không, khó mà nói.

Nếu thật sự rập khuôn kiến nghị của Trình Khanh đưa đi cứu tế, có rất nhiều khó khăn cần khắc phục.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất