Bọn họ đã tận mắt nhìn thấy hành động của tứ hoàng tử ở ngoài điện, trước mắt tất nhiên là đồng tình Ngũ hoàng tử, nhưng hoàng đế lại không nhìn thấy, liền cảm thấy đề nghị của tứ hoàng tử không thành vấn đề.
Hoàng đế nghĩ thầm, không trách chính mình không thích Tiểu Ngũ, đứa nhỏ này từ trước đến nay luôn sợ hãi rụt rè không đại khí, ở trên loại trường hợp này quả nhiên sẽ ném thể diện hoàng gia.
"Như thế nào, chẳng lẽ tứ ca ngươi nói sai sao, hộp gỗ trong lòng ngươi cũng không phải thọ lễ đưa cho Hoàng Hậu?"
Âm thanh Hoàng đế trầm xuống, Ngũ hoàng tử run thành một đoàn.
"Phụ hoàng, nhi.. nhi thần ——"
Nửa ngày đều nói không nên một câu hoàn chỉnh, chọc cho tứ hoàng tử tưởng bật cười.
Đại hoàng tử lại muốn biểu hiện phong phạm trưởng huynh, vừa kêu một tiếng "Phụ hoàng", đã bị hoàng đế đánh gãy, "Để chính hắn nói, hắn đã không phải là tiểu hài tử, chẳng lẽ lần nào cũng phải nhờ huynh trưởng các ngươi giải vây?"
Đại hoàng tử cũng không dám lên tiếng.
Ngũ hoàng tử cảm giác được ghét bỏ trong giọng nói hoàng đế, cực kỳ hổ thẹn.
Tứ hoàng tử nghẹn cười, giống như đã thấy hình ảnh Ngũ hoàng tử rớt nước mắt trước nhóm tông thân và văn võ cả triều.
Xứng đáng!
Đồ nhu nhược mười mấy năm, bỗng nhiên muốn học người khác kiên cường, có bản lĩnh liền kiên cường đi.
Trình Khanh cảm thấy Ngũ hoàng tử đáng thương, nhưng Trình Khanh không nhúc nhích.
Nàng ở ngoài điện dẫn Ngũ hoàng tử vào bàn, là chức trách của nàng.
Ngũ hoàng tử chuẩn bị thọ lễ gì cho Hoàng Hậu nương nương, lại tính toán đưa lên như thế nào, liền không quan hệ cùng Trình Khanh.
Đồng tình là đồng tình, lý trí là lý trí, Trình Khanh điểm này vẫn phải có đúng mực.
Tông thân và các triều thần đều không có ai nói gì, hoàng đế rõ ràng là không cao hứng.
Mạnh Hoài Cẩn đứng ở bên người Trình Khanh giật giật, lại có người đuổi ở phía trước Mạnh Hoài Cẩn lên tiếng ủng hộ Ngũ hoàng tử, là Tiêu Vân Đình nhìn lạnh lẽo, ốm đau bệnh tật.
"Điện hạ thuần hiếu, có thiên ngôn vạn ngữ đổ ở cổ họng, thấy nương nương lại ngượng ngùng nói ra sao? Vậy để Vân Đình giúp điện hạ đem thọ lễ kính trình lên cho nương nương ngự lãm đi."
Tiêu Vân Đình không phải hoàng tử, lại ở trong lòng hoàng đế có phân lượng, từ hắn tới hoà giải quả nhiên cực tốt, sắc mặt hoàng đế cũng không còn kém như vậy.
Nhưng hoàng đế sao lại để Tiêu Vân Đình đi cầm hộp được, Tiêu Vân Đình là thế tử Nghiệp Vương, cũng không phải là cung nhân.
Tứ hoàng tử không thể hiểu được, Tiêu Vân Đình sao bỗng nhiên lại xuất đầu thay Ngũ hoàng tử?
Người này từ trước đến nay không quá thân cận cùng mấy hoàng tử bọn họ.
Người bệnh không chăm lo dưỡng thân thể, còn trộn lẫn tiến vào phân tranh giữa các hoàng tử, là ngại chính mình sống được lâu sao.
Ngũ hoàng tử cảm kích liếc mắt nhìn Tiêu Vân Đình một cái, lại không có giao hộp gỗ cho Tiêu Vân Đình, không biết nơi nào tới dũng khí, lướt qua cung nhân ngự tiền, chính mình ôm hộp gỗ, bước nhanh đi đến ngự tiền.
"Nhi, nhi thần chúc mẫu hậu phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn."
Ngũ hoàng tử mở hộp gỗ ra.
Tứ hoàng tử thăm dò vừa thấy, rốt cuộc không nhịn nữa, cười lên tiếng: "Ngũ đệ, ngươi này cũng quá có lệ đi!"
Đại hoàng tử đưa Ngọc Quan Âm, nhị hoàng tử đưa bức họa, tam hoàng tử đưa gối noãn ngọc, Ngũ hoàng tử đưa khắc gỗ.
Một tượng gỗ ‘ Ma Cô Hiến Thọ ’.
Tài chất còn ổn, nhưng chạm trổ lại qua loa đại khái.
Dù là đưa cho quý phu nhân cũng kém một chút phân lượng, huống chi là đưa cho Hoàng Hậu nương nương.
Sắc mặt hoàng đế so với vừa rồi còn không tốt hơn.
Nếu không lấy ra được thọ lễ có phân lượng, liền điệu thấp một chút, ôm gắt gao hộp gỗ đựng thọ lễ, khiến tứ hoàng tử hiểu lầm làm cái gì!
Bây giờ thì hay rồi, ở trước mặt văn võ cả triều và nhóm tông thân, lấy ra thọ lễ keo kiệt như thế, người lại sợ hãi rụt rè không lên được mặt bàn, đây là muốn ám chỉ phụ hoàng như chính mình có bao nhiêu xem nhẹ hắn sao?
Hơn nữa Hoàng Hậu quản lý hậu cung xử sự công bằng, Triệu tiệp dư sinh ra Ngũ hoàng tử còn đã từng nhận được ân huệ của Hoàng Hậu, Ngũ hoàng tử ở trong lòng hoàng đế, không chỉ có là không lên được mặt bàn, còn không hiểu cảm ơn!
"Ngươi còn không ——"
Hoàng đế tưởng mở miệng quát lớn, lại không muốn làm người ngoài chế giễu, ngạnh sinh sinh nhịn, ánh mắt bay về phía Trình Khanh.
Sọ não Trình Khanh quá đau.
Lúc này, hoàng đế nhớ tới nàng là quan viên phụ trách Thiên Thu Yến, muốn cho nàng xử lý trạng huống đột phát trước mắt.
Nàng rõ ràng chỉ là phó thủ của Tiêu Vân Đình!
Sao Tiêu Vân Đình không hé răng?
Vừa rồi không phải đã giúp Ngũ hoàng tử giải vây sao, giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến tây thiên, thế tử sao ngươi lại bỏ dở như vậy!
Trình Khanh không thể đi lên kéo Ngũ hoàng tử xuống, như vậy quá cố tình.
Nàng chỉ có thể an bài Giáo Phường Tư tiếp tục biểu diễn tiết mục tiếp theo.
Trong điện vừa náo nhiệt, xấu hổ tự nhiên liền hóa giải.
Nhưng ánh mắt đảo qua Ngũ hoàng tử, thấy hắn nhẹ nhàng run rẩy vai, cúi đầu, cả người đều bị áp suất thấp bao phủ, trái tim Trình Khanh vẫn cứ có một tia khác thường.
Hoàng quyền tối thượng, cho nên không ai vì Ngũ hoàng tử giải vây.
Hoàng quyền tối thượng, tứ hoàng tử được hoàng đế sủng ái mặc kệ làm cái gì đều không kiêng nể ai, Ngũ hoàng tử không được sủng ái ai cũng có thể dẫm lên?
Người Giáo Phường Tư đều đã sắp tiến vào, Trình Khanh làm thủ thế tạm dừng.
Ánh mắt của nàng đảo qua Ngũ hoàng tử, cuối cùng dừng ở hộp gỗ trên tay hắn.
Một hoàng tử, dù không được sủng ái, cũng sẽ không phải chính mình làm việc nặng.
Như vậy miệng vết thương trên tay Ngũ hoàng tử……
"Điện hạ, tượng gỗ Ma Cô Hiến Thọ này, là ngài thân thủ điêu khắc cho nương nương sao?"
Trình Khanh đột nhiên đặt câu hỏi, Ngũ hoàng tử cũng chưa phản ứng lại đây.
Hoàng đế lại có bất mãn.
Trước đó còn cảm thấy Trình Khanh tuổi không lớn, người còn rất thông minh, hiện tại sao không biết hành xử như vậy!
Trình Khanh làm bộ không phát hiện ra thái độ của hoàng đế, lại hỏi một lần nữa, Ngũ hoàng tử chấn động, ấp úng gật đầu: "Là, là ta điêu, ta……"
Du Tam mặc quần áo Cẩm Y Vệ, ở ngự tiền làm linh vật.
Hắn đã cố ý không nhìn Trình Khanh, Trình Khanh cố tình lại nổi bật như vậy.
Trình Khanh có phải điên hay không, đây là địa phương nào, giữ khuôn phép làm tốt sai sự là được, còn trộn lẫn vào chuyện của hoàng gia.
Ngũ hoàng tử là thực đáng thương, nhưng người đáng thương trong thiên hạ rất nhiều, dĩ vãng cũng không thấy Trình Khanh hảo tâm như vậy!
Trình Lục lão gia sốt ruột.
Trình Tri Tự vui mừng khi Trình Khanh làm không tốt.
Mạnh Hoài Cẩn âm thầm thở dài, Trình Khanh chuyện này làm thực không thông minh.
Nhưng nếu Trình Khanh mọi chuyện đều có thể cân nhắc lợi hại, không có xúc động của người trẻ tuổi, chính mình cũng yên tâm cùng Trình Khanh lui tới sao?
Sẽ không.
Vậy Trình Khanh liền không hề là Trình Khanh, mà là một ‘ Tiêu Vân Đình ’ khác.
Mạnh Hoài Cẩn đi lên phía trước hai bước, "Nương nương thân là nhất quốc chi mẫu, không thiếu kỳ trân dị bảo, thọ lễ mỗi vị điện hạ đưa cho nương nương đều bao hàm hiếu tâm của bọn họ đối với nương nương, có người đưa kỳ trân biểu đạt mong ước với nương nương, cũng có người thân thủ vì nương nương chuẩn bị thọ lễ, ngũ điện hạ đưa tượng gỗ cùng nhị điện hạ đưa bức họa đều là cùng một đạo lý, hai vị điện hạ thuần hiếu không ở giá trị thọ lễ, mà là phần tâm ý này…… Vi thần chúc mừng nương nương, cũng chúc mừng bệ hạ!"
Ngũ hoàng tử đưa tượng gỗ tự tay khắc và nhị hoàng tử đưa bức họa, bản chất cũng không có bất luận cái gì khác biệt.
Chỉ là mẫu phi của nhị hoàng tử là Huệ phi, bản thân nhị hoàng tử cũng có tài danh, hắn đưa bức họa chính mình thân thủ vẽ ra, không có người sẽ cảm thấy nhị hoàng tử đang khinh mạn Hoàng Hậu nương nương.
Chuyện đồng dạng, phát sinh ở trên người Ngũ hoàng tử, sao lại là keo kiệt?
Họa là tâm ý, khắc gỗ cũng là tâm ý.