Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 687

Có thể được lựa chọn, các nàng chính mình đều mơ mơ màng màng, những gì các nàng làm, đều là Hà Uyển dạy dỗ.

Nữ quan trúng cử mấy năm sẽ không được ra cung, trong cung có ban thưởng an ủi cho người nhà các nàng, hai nữ công cũng chưa đề cập đến người nhà, đưa ban thưởng cho dệt phường.

Dệt phường Tần An có hai nữ công được lựa chọn trở thành nữ quan hoàng cung!

Tin tức này giống như mọc cánh truyền quay lại Tần An, toàn huyện chấn động.

Nữ tử sao có thể làm quan?

Sợ là lựa chọn hoàng phi, nói là nữ quan đi.

Theo tin tức cùng nhau truyền đến còn có tài vật trong cung ban thưởng, khi Hà Uyển tiếp chỉ, bên ngoài dệt phường có rất nhiều bá tánh xem náo nhiệt.

Nghe nói hai vị nữ quan đưa tài vật trong cung tặng cho dệt phường, bá tánh vây xem liền có người khen: "Còn tính hai nàng có lương tâm!"

Có người thế Hà Uyển tiếc hận.

Nữ công dệt phường còn lợi hại như vậy, nếu là bản thân Hà Uyển đi tham gia tuyển chọn, khẳng định sẽ được lựa chọn.

Nhưng Hà Uyển không thể đi tham tuyển, nàng đi, dệt phường làm sao bây giờ?

Hà tiểu thư là vì tất cả mọi người mới lưu tại huyện Tần An.

Hà Uyển lại vì Thường nương tử đáng tiếc, "Học vấn của ngươi mới là tốt nhất trong mọi người, nếu ngươi đi tham tuyển……"

Thường nương tử cười cười, "Ngài đừng có trêu đùa, ta còn nuôi hài tử, sao có thể đi tham tuyển?"

Hà Uyển hừ nói: "Cũng do nữ tử mềm lòng, ngươi xem nam tử trên thế gian, đã khi nào bị gia thất trói buộc tay chân chưa?"

Nam nhân có thê tử và nhi nữ, có thể phủi tay làm chưởng quầy.

Khi nào, nữ nhân có thể "nhẫn tâm" như nam nhân, thế đạo này tưởng không thay đổi cũng khó.

Trình Khanh nghe mà vui mừng: "Khẳng định sẽ có một ngày kia."



Hai nữ công dệt phường thi đậu nữ quan, chuyện này làm trên dưới huyện Tần An chịu chấn động lớn.

Thiệu gia chỉ có một nhi tử là Thiệu Nguyên Chí, nhưng Thiệu nhà giàu còn có nữ nhi.

Nữ nhi sao, gả chồng là được, trăm ngàn năm tới nay đều là truyền thống này, hiện tại phát hiện ngoại trừ gả chồng, còn có chiêu số khác, Thiệu nhà giàu tâm tư di động.

Thiệu nhà giàu muốn các nữ nhi trong nhà đọc sách biết chữ, nhóm nữ nhi con tiểu thiếp không đồng ý, bị Thiệu nhà giàu chỉ vào cái mũi mắng tóc dài kiến thức ngắn.

Thiệu thái thái nghĩ thầm, còn không phải là đọc sách biết chữ sao, có cái gì tốt mà tranh.

Tuy không khảo nữ quan, đọc sách biết chữ cũng tốt.

Nguyên Chí hiện tại đã là tú tài, còn có thể tiếp tục khảo lên cao hơn, Thiệu gia sắp chuyển biến thành dòng dõi thư hương, các tỷ muội của Nguyên Chí một chữ không biết giống cái gì.

Thiệu thái thái không trông cậy vào nữ nhi làm nữ quan, chỉ xem lợi ích trước mắt, đọc sách biết chữ chỉ có chỗ tốt không có chỗ hỏng.

Thiệu thái thái không để ý tới nhóm tiểu thiếp trong nhà nghĩ như thế nào, bảo tiểu nữ nhi của chính mình phải nghe cha an bài.



Xa ở Tô Hàng, Thi Thi đồng dạng vừa mới tiễn người báo tin đi.

Trong số các tiểu nương tử Thi Thi nhận muôi có một tiểu nương tử 16 tuổi, ngày thường vô thanh vô tức, lần này lại một đường quá quan trảm tướng, được lựa chọn làm nữ quan.

Thi Thi nhận được tin tức, không ngăn được nước mắt rơi xuống.

Hồng Tiêu lau nước mắt cho nàng: "Tiểu thư, đây là chuyện tốt, tiểu thư khóc cái gì."

Thi Thi khóc khóc lại cười rộ lên, "Tự nhiên là chuyện tốt!"

Các triều thần cảm thấy sự tình tuyển chọn nữ quan có hơi chút không thích hợp, cuối cùng nữ quan trúng cử, xuất thân nhà cao cửa rộng ngược lại không nhiều lắm.

Nhưng bọn hắn không kịp nghĩ lại.

Một phong tấu chương báo tin vui từ Tây Bắc, đánh vỡ yên lặng của triều đình.

Huyện Tần An năm nay viện thí, thế nhưng khảo trúng 25 tú tài, thế cho nên Học Đạo thỉnh công cho Trình tri huyện.

Ở trước khi Trình Khanh nhậm chức tri huyện Tần An, huyện Tần An mấy năm đều không khảo ra một tú tài, năm nay lại một hơi khảo trúng 25 tú tài, đây khẳng định là công lao dạy dỗ của Trình Khanh.

Huống chi đại nhân Học Đạo tự mình đi một chuyến đến huyện Tần An, phát hiện huyện này phồn hoa không thua phủ thành, nếu có thêm thời gian thậm chí có thể đuổi kịp Lan Châu, phong trào học trên toàn huyện hưng thịnh, cho dù là nhà bình thường, nhà nghèo đều nguyện ý thắt lưng buộc bụng nuôi con cháu đọc sách.

Đại nhân Học Đạo đột nhiên thấy, hoảng hốt còn tưởng rằng chính mình đã tới nhầm chỗ.

"Trình tri huyện tự mình dạy dỗ học sinh huyện học, 25 tú tài đều là đệ tử môn hạ của hắn……"

Các triều thần truyền đọc tấu chương.

Có người ngoài ý muốn, có người không cho là đúng.

Học Đạo Tây Bắc thật biết chụp m.ô.n.g ngựa kim thượng, biết kim thượng coi trọng Trình Khanh, thế nhưng buông tôn nghiêm Học Đạo không hề có điểm mấu chốt thế Trình Khanh thổi phồng lên.

Sự tình khảo trúng 25 tú tài không nói đến, Trình Khanh tốt xấu gì cũng là Trạng Nguyên Lục Nguyên Cập Đệ, toàn tâm dạy dỗ học sinh, học sinh ngay cả tú tài cũng không khảo trúng mới tương đối kỳ quái. Nhưng huyện nhỏ không hề có cảm giác tồn tại như như Tần An, thế nhưng bị Học Đạo thổi phồng thành có thể so với Lan Châu phồn hoa —— Học Đạo Tây Bắc nói như vậy, Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình có đồng ý hay không?!

Chiến sự Tây Bắc bình định, Hoàng Thượng muốn điều Trình Khanh khỏi huyện Tần An, hành động này của Học Đạo Tây Bắc có thể lấy lòng thánh tâm.

Nhưng quá vô sỉ, một chút cũng không có khí tiết văn thần.

Trước khi các triều thần khác nghi ngờ, Trình Lục lão gia chạy nhanh đứng ra: "Trình Khanh có lẽ là có công, tuy nhiên Học Đạo Tây Bắc tán thưởng quá mức, thần phải kêu oan cho Trình Khanh, huyện Tần An phát triển tốt, đều là công lao của bệ hạ, Trình Khanh không dám có công từ đầu tới cuối."

Mạnh Hoài Cẩn bật cười, "Trình thượng thư, trẫm xa ở kinh thành, đối với sự phát triển của Tần An có công lao gì?"

Trình Lục lão gia vẻ mặt nghiêm túc, "Tự nhiên là nhờ bệ hạ bình định chiến sự Tây Bắc, đánh lùi đại quân Tề quốc, nếu không phải như thế, Trình Khanh ngay cả chính mình cũng không giữ nổi, nói gì dạy dỗ học sinh, nói gì phát triển Tần An? Hết thảy đều là công lao của bệ hạ."

Hoàng đế không cần tự mình đi đánh giặc, nhưng hoàng đế biết dùng người, từ điểm đó tới nói, Đại Ngụy có thể đánh thắng trận này, thật là công lao của Mạnh Hoài Cẩn.

Trình Lục lão gia khiêm tốn trước, các triều thần khác liền không tiện công kích Trình Khanh.

Có đại thần nói Trình Lục lão gia quá bênh vực người mình, Mạnh Hoài Cẩn trầm ngâm một lát, điểm danh triều thần: "Chương đại nhân, trẫm muốn tự mình đi Tây Bắc, ngươi có nguyện đi theo không?"

Người phát biểu phản đối, rõ ràng là Lễ Bộ Chương thị lang, ân sư hàng đầu của Trình Khanh.

Lễ Bộ thượng thư sắp cáo lão về quê, Chương thị lang trông cậy vào càng tiến thêm một bước từ Thị Lang biến thành Thượng Thư, đúng là thời kỳ mấu chốt, đương nhiên không chịu "bao che" Trình Khanh.

Trình Lục lão gia làm sự tình đồng dạng, Mạnh Hoài Cẩn tin tưởng Trình Lục lão gia là xuất phát từ bảo hộ đối với Trình Khanh, thay đổi thành Chương thị lang làm như vậy, Mạnh Hoài Cẩn liền không quá tin.

Chương thị lang ở trước mặt chúng thần nghẹn đến mức mặt đỏ bừng: Chỉ vì chính mình không tin, Hoàng Thượng liền phải mang chính mình đến Tây Bắc nhìn xem? Trình Khanh kia, mặt mũi bao lớn nha!

Đại thần nội các như Cao thủ phụ lại tư duy không giống Chương thị lang.

Bọn họ đều không cho rằng hoàng đế muốn đi Tây Bắc là vì mang Chương thị lang tận mắt đi xem huyện Tần An.

Hoàng đế khẳng định là vì Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình mà đi!

Chiến sự Tây Bắc đã kết thúc, hoàng đế muốn xử lý phủ Nghiệp Vương như thế nào, rất nhanh liền phải thấy rõ ràng.

Cao thủ phụ lập tức đứng ra khuyên Mạnh Hoài Cẩn.

Thánh giá rời kinh không tầm thường, đặc biệt là Hoàng Thượng trước mắt chưa kết hôn sinh con, quốc vô trữ quân, có thể nào rời kinh mạo hiểm?

Chúng thần trên đại điện quỳ đầy đất, cũng không có khiến Mạnh Hoài Cẩn thay đổi chủ ý.

Tin tức thánh giá muốn đi Tây Bắc rất nhanh tản ra.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất