Nhu Gia ở Vương phủ muốn làm gì thì làm.
Phủ Lỗ Vương vẫn luôn là trọng điểm giám thị của Cẩm Y Vệ, thám tử truyền tin tức khác thường ở phủ Lỗ Vương đến kinh thành, Mạnh Hoài Cẩn nửa ngày không nói chuyện.
Mạnh Hoài Cẩn đem tin tức nói cho Hiền thái phi, bao gồm "Tin vui" của Nhu Gia, nụ cười trên mặt Hiền phi nhạt đi một chút.
Hiền thái phi không phải không thương con trai, chỉ là yêu thương của nàng không phải muốn Lỗ Vương xưng đế.
Làm hoàng đế có cái gì tốt, ngồi trên ngôi vị hoàng đế tối cao kia, mặc kệ là ai cuối cùng đều sẽ biến thành người cô đơn.
Đứa con trong bụng Nhu Gia không phải của Lỗ Vương.
Sự tình Mạnh Hoài Cẩn có thể biết, nhi tử của nàng sao có thể không biết được?
Đỉnh đầu đội nón xanh lớn như vậy, vẫn nhẫn, khẳng định sở đồ thật nhiều!
Hiền thái phi cười khổ: "Đa tạ bệ hạ báo chân tướng, như thế cũng tốt, không có kỳ vọng liền sẽ không thất vọng."
"Thái phi ——"
"Bệ hạ không cần nhiều lời, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu hắn thật là gàn bướng hồ đồ…… Tùy bệ hạ xử trí!"
Mạnh Hoài Cẩn rời đi, Hiền thái phi trộm khóc một hồi, tới trước mặt Thái Hậu còn muốn che lấp, Thái Hậu liếc mắt một cái liền nhìn thấu Hiền thái phi giả vờ kiên cường.
"A Đồng, ngươi lại là tội gì!"
"Nương nương, ngài nói cái gì, A Đồng nghe không hiểu……"
Thái Hậu thở dài, "Hoài Cẩn đã nói cho ai gia, ngươi cứ yên tâm, ai gia và Hoài Cẩn quyết không phụ ngươi."
A Đồng không cho nhi tử của mình kế vị, ủng lập Hoài Cẩn đăng cơ, tình nghĩa như vậy đã sớm vượt qua tình chủ tớ, càng hơn qua tỷ muội tầm thường. Chẳng sợ Lỗ Vương thật sự tạo phản, nàng cũng muốn Hoài Cẩn lưu lại tánh mạng Lỗ Vương.
Lỗ Vương ở đất phong Sơn Đông thành thành thật thật ngây người lâu như vậy, hai năm trước cũng không làm phản, hiện tại lại có dị động, hiển nhiên là có người khác châm ngòi.
Thái Hậu khảy vòng tay, biểu tình âm trầm: Quả nhiên là chó không kêu sẽ cắn người, thời trẻ không thấy lão ngũ còn có thủ đoạn như vậy.
Khi đó nàng xác thực đã lợi dụng Thục Vương đi hấp dẫn lực chú ý của các hoàng tử khác, nhưng kia cũng do Thục Vương chủ động dựa lên, muốn mượn thế nàng.
Hai bên ngươi tình ta nguyện, không ngờ thế nhưng giúp Hoài Cẩn nuôi ra một địch nhân tiềm tàng!
Phương pháp làm việc của Thái Hậu và Mạnh Hoài Cẩn không giống nhau, Mạnh Hoài Cẩn dùng dương mưu, Thái Hậu không để bụng dùng âm mưu.
Khi Thái Hậu đang khó xử, cung nhân nói nữ quan trong cung tới thỉnh an Thái Hậu và Hiền thái phi.
Lần này cả nước tuyển chọn tổng cộng 36 nữ quan.
Nhìn các nữ quan, Thái Hậu như suy tư gì.
Thục Vương còn chưa cưới phi, bên người ngay cả nữ nhân biết ấm lạnh cũng không có, nữ quan gia thế trong sạch lại hiểu biết chữ nghĩa, chọn người gia thế không tầm thường trong đó ban cho Thục Vương làm chính phi, có lẽ có thể ——
Thái Hậu vừa mới nói ý tưởng này ra, đã bị Mạnh Hoài Cẩn bác bỏ.
"Mẫu hậu, nữ quan trẫm là muốn giao trọng trách!"
Mỹ nhân kế của Thái Hậu bị bác bỏ, lại lo lắng việc Mạnh Hoài Cẩn nói muốn di giá đi Tây Bắc.
Lỗ Vương, Thục Vương, Tiêu Vân Đình, ba con cháu họ Tiêu này, không có một cái làm Thái Hậu yên tâm!
Tháng 9, quần thần khuyên lại không có kết quả, Mạnh Hoài Cẩn thánh giá rời kinh, khởi hành đi Tây Bắc.
……
Lan Châu.
Thiền Y khâm phục nhìn Tiêu Vân Đình.
Vương gia thật lợi hại.
Vương gia đã sớm dự đoán được hoàng đế sẽ tới Tây Bắc, kết quả hoàng đế tới thật.
Thánh giá rời kinh.
Thánh giá đến Thông Châu.
Thánh giá……
Mỗi ngày đều có tin tức mới truyền đến, Tiêu Vân Đình dường như một chút đều không nóng nảy.
Lần này trước khi thánh giá rời kinh, thân đệ đệ Tiêu Vân Phái của Tiêu Vân Đình ngưng lại ở kinh thành hồi lâu hung hăng xoát cảm giác tồn tại một hồi. Mạnh Hoài Cẩn đã sắp ra kinh thành, Tiêu Nhị công tử ở trước long liễn quỳ xuống, có thư nhà trình lên, thỉnh Mạnh Hoài Cẩn chuyển giao thay.
Trước mắt văn võ bá quan cả triều cùng bá tánh vây xem, Tiêu Nhị công tử nước mắt và nước mũi dàn giụa, bắt đầu ngược dòng từ đời thứ nhất Nghiệp Vương, nói phủ Nghiệp Vương đối với Đại Ngụy trung thành và tận tâm như thế nào.
Là con cháu phủ Nghiệp Vương, Tiêu Vân Phái nói chính mình hổ thẹn.
Hắn đã không thể đi theo đại ca chinh chiến sa trường, để đại ca Tiêu Vân Đình một mình thừa nhận áp lực chiến sự Tây Bắc, cũng không thể ở trước mặt phụ mẫu tẫn hiếu, thậm chí không có nhìn thấy mặt phụ thân một lần cuối cùng, làm đệ đệ thực thất bại, làm nhi tử thực bất hiếu.
Hiện tại hắn không mặt mũi nào trở về Tây Bắc, chỉ có một phong thư nhà vấn an mẫu thân và đại ca.
Hành động này của Tiêu Vân Phái, làm cho tình cảnh Mạnh Hoài Cẩn thập phần xấu hổ.
Đây không phải rõ ràng chỉ trích Mạnh Hoài Cẩn đa nghi, lưu Tiêu Vân Phái tại kinh thành làm con tin, không thả người trở về Tây Bắc sao?
Mọi người đều muốn biết hoàng đế sẽ làm như thế nào.
Nếu hoàng đế đi Tây Bắc là vì suy yếu phủ Nghiệp Vương, mang theo Tiêu Vân Phái cũng không tồi.
Thậm chí có người suy đoán, Tiêu Vân Phái dám ở thời điểm mấu chốt nhảy ra, khả năng chính là âm thầm được hoàng đế bày mưu đặt kế.
Nếu hoàng đế muốn thu hồi binh quyền trong tay Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình, vì làm Tây Bắc không lâm vào náo động, dù sao cũng phải cho quân Tây Bắc một cái giao đãi, tỷ như nâng đỡ đệ đệ Tiêu Vân Phái của Tiêu Vân Đình thượng vị, đồng dạng là huyết mạch phủ Nghiệp Vương, tước vị "Nghiệp Vương" luân phiên giữa ở hai huynh đệ ruột thịt, đối với thế cục Tây Bắc ảnh hưởng tương đối nhỏ.
Tiêu Vân Phái hiển nhiên không có năng lực bằng Tiêu Vân Đình.
Thu thập Tiêu Vân Đình làm Tiêu Vân Phái thượng vị, về sau lại thu thập Tiêu Vân Phái sẽ đơn giản hơn nhiều.
Dù cho không phải hoàng đế ám chỉ, Tiêu Vân Phái nhảy ra như vậy, hoàng đế cũng có thể thuận nước đẩy thuyền…… khi các triều thần từng người suy đoán, Mạnh Hoài Cẩn lại không có nhận cây thang Tiêu Vân Phái truyền đạt.
Tiêu Vân Phái yêu cầu mang thư nhà?
Vậy chỉ mang thư nhà đi.
Lời ngầm khác, nếu Mạnh Hoài Cẩn làm bộ không nghe hiểu, ai dám trước mặt mọi người vạch trần?
Ở trước mặt quần thần, Mạnh Hoài Cẩn tiếp nhận thư nhà, còn ôn tồn động viên Tiêu Nhị công tử, đại khái chính là Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình năm đó rất nhỏ đã vào kinh được hoàng gia nuôi nấng, cùng một chúng hoàng tử cùng ăn cùng ở cùng học, tiếp thu giáo dục hoàng gia tốt nhất, hiện giờ mới ưu tú như vậy.
Sau khi Tiêu Vân Đình kế thừa vương vị Tây Bắc, nhớ mong đệ đệ ruột thịt, hy vọng đệ đệ có thể trở thành rường cột nước nhà, mới để đệ đệ lưu tại kinh thành dốc lòng học tập.
Y theo hành vi hôm nay của Tiêu Vân Phái tới xem, học tập rất có hiệu quả, Tiêu Vân Phái đối với ca ca cung kính, đối với phụ mẫu hiếu thuận, lão Nghiệp Vương đã qua đời dù cho không có thể nhìn thấy tiểu nhi tử một lần cuối cùng, ở dưới chín suối tất nhiên cũng vô cùng vui mừng.
"Vân Phái đã lớn, đợi trẫm từ Tây Bắc trở về, sẽ cho ngươi một sai sự tốt, để ngươi noi theo các đời phủ Nghiệp Vương trung tâm làm việc vì Đại Ngụy."
Lại là bốn lạng đẩy ngàn cân, nhẹ nhàng phá chiêu số của Tiêu Vân Phái.
Tiêu Vân Phái hiển nhiên không nghĩ tới chính mình đã đoán sai tâm ý của hoàng đế.
Chẳng lẽ hoàng đế cũng không tưởng động thủ đối với đại ca Tiêu Vân Đình?
Sao có thể!
Bất luận một vị quân vương nào, đều không nhẫn được uy h.i.ế.p như Tiêu Vân Đình.
Tiên đế lưu lại cục diện rối rắm rất khó giải quyết, đương kim thiên tử vẫn có thể chậm rãi làm quốc khố quay vòng, Đại Ngụy mỗi năm đều có địa phương bị thiên tai, không phải lũ lụt chính là hạn hán, mỗi lần quốc khố đều có thể lấy ra bạc cứu tế, phái một thiên hộ Cẩm Y Vệ đi Tây Bắc giám quân, lại có thể còn đánh thắng trận…… Một núi không dung hai hổ, nếu thiên tử lợi hại như thế, vì sao phải nhẫn đại ca Tiêu Vân Đình?
Tiêu Vân Phái vẫn còn hoang mang, long liễn đã một lần nữa khởi động, mấy Cẩm Y Vệ đã mời Tiêu Vân Phái rời cửa thành.
Trong các triều thần bị Mạnh Hoài Cẩn điểm danh mang theo đi Tây Bắc, có mấy ngự sử, còn có Chương thị lang.
Chương thị lang ngay từ đầu còn không muốn đi, hiện tại lại cảm thấy là thánh sủng.
Chương đại nhân rất là đồng tình nhìn Tiêu Nhị công tử bị mang đi.
—— tâm tư thiên tử không dễ đoán, lại thêm một tên xui xẻo!