Chương 13:
Mới sáng sớm đã nghe thấy thái tử gia mắng người trong văn phòng, xem ra ngày làm việc ai cũng có tâm trạng không tốt.
Giờ nghỉ trưa, thái tử gia giận đùng đùng dồn tôi vào phòng chứa đồ.
“Cái gì mà ‘không phải mối quan hệ có thể công khai’? Rốt cuộc chúng ta là mối quan hệ gì?” Anh ta nhìn xuống tôi, với vẻ áp bức tuyệt đối.
Tôi nhìn gương mặt đẹp trai của anh ta, thấy thật cạn lời. Lẽ nào chuyện này lại phải để tôi – một người con gái – nói ra sao? Nhưng ai bảo anh ta là “khách hàng” cơ chứ, đã có thắc mắc thì nhất định phải trả lời.
“Tôi báo giá, anh trả tiền, anh nói xem chúng ta có mối quan hệ gì?”
Tôi có chút bối rối, dù sao đây cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, không có kinh nghiệm gì cả. Tôi không tiện nói thẳng ra vì sợ anh ta giận.
Nhưng sao tôi lại thấy thái tử gia hình như càng tức giận hơn.
Tôi nói đâu có sai, quả nhiên người có tiền thật khó chiều.
Thế là tôi cố gắng giải thích cho anh ta hiểu: “Anh, thái tử gia giới giải trí Hong Kong, tôi, cặn bã tầng đáy xã hội, không thể đi cùng nhau được. Vài năm nữa, anh nhất định sẽ có một vị tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối. Lúc đó tôi sẽ đi đâu đó cho khuất mắt. Bây giờ chúng ta chỉ là mỗi người lấy thứ mình cần thôi.”
Dù tôi nói nghe có vẻ dễ dàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác chua chát khó tả.
Trong phút chốc cả hai đều im lặng.
Tôi chủ động kéo tay áo anh ta, không muốn ông khách hàng này thực sự giận.
Nhưng ai ngờ anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm: “Khương Ninh, em có thích anh không, dù chỉ là một chút xao xuyến thôi cũng được?”
Thích?
Tôi hoàn toàn ngây người.
Tôi với thái tử gia nói chuyện tiền bạc, thái tử gia lại nói chuyện tình cảm với tôi. Chuyện này… thật khó xử lý!
Từ nhỏ cha mẹ ly hôn, tôi đã sống nay ở nhà cô mai ở nhà cậu. Lớn lên một chút thì ở ký túc xá, ngay cả một ngôi nhà cũng không có. Tình cảm là thứ quá khó để kiểm soát, tiền bạc vẫn thực tế hơn.
“Thích anh…”
Đôi mắt thái tử gia lập tức sáng lên, tràn đầy hy vọng.
“…tiền của anh.”
Anh ta lập tức xìu xuống.
Tôi nâng mặt anh ta lên, an ủi cọ cọ: “Cũng coi như là thích anh. Dù sao thì tiền cũng là một phần của anh mà.”
Vì làm việc lấy tiền, nên cảm xúc cũng phải “lên đỉnh” tối đa.
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, trong mắt mang theo vài phần tủi thân, khiến tôi nghĩ đến con chó hoang dưới lầu. Thế là tôi trao cho anh ta một nụ hôn chay thuần túy.
Anh ta giữ chặt gáy tôi, nhẹ nhàng cắn cắn môi tôi, dùng giọng gần như van xin: “Khương Ninh, vậy từ bây giờ, thử thích con người anh xem.”
Con người?
Bàn tay tôi trượt dọc theo ngực anh ta xuống, thấy phản ứng của anh, tôi nhếch môi.
“Con người, vẫn là thích…”