Chương 14:
Tôi bị đẩy vào kệ đồ, lấy tay che chặt miệng…
Không ngờ vừa quay lại đã phải làm việc, bộ mặt xấu xa của nhà tư bản lộ rõ mồn một.
Có tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài, xem ra là giờ nghỉ trưa đã hết. Người đằng sau rút đi, tôi không chịu nổi sức nặng ngã khuỵu xuống đất.
Thái tử gia chỉnh lại quần áo một chút, rồi oai phong ra ngoài.
Tôi mất một lúc lâu mới hoàn hồn.
Đột nhiên WeChat hiện lên ảnh đại diện của thái tử gia: 【Thư ký Khương, họp.】
Tôi mở miệng chửi thầm.
Nhưng chửi thì chửi, cuối cùng vẫn lén lút bước vào phòng họp đúng giờ.
Vừa ngồi xuống, tôi đã nghe thấy Vi Vi An kêu lên một tiếng, rồi với giọng nũng nịu nhắc nhở thái tử gia: “Thái tử gia, tay áo của ngài bị ướt rồi.”
Tôi nghe thấy thái tử gia cười một tiếng: “Chắc là vừa rồi không cẩn thận làm ướt.”
Nói xong còn đặc biệt liếc nhìn tôi.
Tôi nghĩ, sao, ý là muốn tôi đi giặt cho anh ta à?
Vừa định lườm một cái, tôi bỗng nhớ lại, trong phòng chứa đồ, anh ta cũng dùng chính bàn tay đó đỡ lấy tôi và nói rằng tôi làm bằng nước.
Mặt tôi bỗng chốc đỏ bừng.
Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, nó vẫn còn nóng rực.
Vi Vi An cố ý va vào tôi, khoe khoang nói: “Vừa nãy chị thấy không, thái tử gia cười với em đấy, chị nói xem có phải anh ấy thích em không?”
Trà xanh bây giờ dựa vào trí tưởng tượng để làm người khác ghê tởm rồi à?
Tôi vội vàng gật đầu: “Nhất định là thích cô rồi.”
Cô ta lộ vẻ ngạc nhiên, rồi nghe thấy tiếng thái tử gia vang lên: “Thư ký Khương, Vi Vi An, vào trong một lát.”
Cô ta ngẩng cằm, kiêu ngạo đi vào văn phòng trước.