Chương 42: Không Có Tiền
Trải qua một đại lộ rất dài, cuối cùng Hồ Nguyên Vũ cũng tới một thành khu phồn hoa, phía trước chính là phố Hoàn Kiếm.
Phố Hoàn Kiếm chính là nơi buôn bán sầm uất nhất, phồn hoa nhất Đại Nam Thần Triều, được xây dựng ở xung quanh Hồ Tả Vọng, lại kết nối với Nhị Hà Giang, nên việc giao thương vô cùng thuận lợi.
Nơi này cũng là nơi phát tích truyền thuyết rùa thần cho Lê thái tổ mượn kiếm, bất quá Lê thái tổ Lê Minh ở thế giới này, mượn kiếm xong liền giữ làm của riêng, rùa thần tới đòi thì bảo còn dùng thuận tay, khi nào dùng chán sẽ trả.
Nếu như thế giới này không phải quá rộng lớn, quá thần kỳ, Hồ Nguyên Vũ sẽ hoài nghi nơi này là thế giới bình hành của trái đất, vì có quá nhiều truyền thuyết, quá nhiều nhân vật trùng lặp với lịch sử của Việt Nam ở trái đất.
Phố Hoàn Kiếm chia làm năm khu vực: khu vực đan dược, khu vực vũ khí, khu vực yêu thú, khu vực nô lệ và phòng đấu giá.
Vì đây là nơi quyết định sự hưng thịnh của toàn bộ Đại Nam Thần Triều, nên được quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.
Mỗi người tiến vào phạm vi của phố Hoàn Kiếm đều phải kiểm tra, chỉ có võ giả hoặc người có thân phận tôn quý mới có tư cách tiến vào.
Đi vào phố Hoàn Kiếm, nhìn khắp nơi bán vô số vật phẩm kỳ lạ bắt mắt, làm hắn có chút choáng ngợp. Không hổ là trung tâm kinh tế của Thần Triều, đi trên đường phố đều là võ giả, hơn nữa đều là cảnh giới cao, thấp nhất cũng là Luyện Thần kỳ, rất hiếm thấy Luyện Khí kỳ như hắn quả. Bất quá hắn cũng không để ý, dù sao có Âm Dương Tạo Hóa Tháp che giấu khí tức, dù là cường giả Thiên Nhân kỳ cũng khó dò ra hư thực.
Đi dạo một hồi, bất tri bất giác Hồ Nguyên Vũ đã đi tới bên bờ Hồ Tả Vọng, trên hồ đậu rất nhiều thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng, tất cả thuyền hoa thấp nhất cũng là Linh khí, đa số là Vương khí, trong đó bắt mắt nhất là một chiếc thuyền hoa màu hồng ngọc đậu cách bờ tầm một dặm, thuyền cao năm tầng, toàn thân tản ra ánh sáng lung linh huyền ảo, không ngờ lại là một kiện Thần khí.
Hồ Nguyên Vũ không khỏi trợn tròn mắt, con mẹ nó, nhà ai mở lầu xanh lại giàu có như vậy, dùng một kiện Thần khí làm trụ sở thanh lâu, có Thần khí rồi còn cần kinh doanh vốn tự có sao?
Bất quá nghĩ nghĩ, hắn lại cảm thấy, biết đâu là nhờ bán vốn tự có mới đủ tiền mua Thần khí nha.
Không sai, những chiếc thuyền hoa đậu trên Hồ Tả Vọng kia, tất cả đều là trụ sở của thanh lâu, nơi ăn chơi tiêu khiển của giới quyền quý và cường giả ở kinh thành.
Nhìn chiếc thuyền hoa to lớn kia, trong lòng Hồ Nguyên Vũ cũng rạo rực, dù sao cũng chả có việc gì làm, sao không đi lên đó chơi một chút cho mở mang kiến thức, phải, chỉ là đi mở mang kiến thức mà thôi, đã thưởng thức qua mỹ nữ trên Mỹ Nhân Bảng, những dong chi tục phấn khác quả thật rất khó vào pháp nhãn của hắn.
Hồ Nguyên Vũ đi xuống bến đò, nơi này đứng rất nhiều người tự xưng là phong lưu tài tử, cả đám ăn mặc chỉnh chu, tay cầm quạt xếp phe phẩy, mặt hất lên trời, nhìn chỉ muốn đạp cho một cước.
Trong kinh thành cấm tuyệt phi hành, chỉ có một số ít người mới có đặc quyền đó, mặc dù người ở nơi này, ít nhiều gì cũng sẽ có vài người được đặc quyền, nhưng tới nơi phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nói ra cũng chả hay ho gì, ai lại dám rêu rao như thế, muốn ngày đầu tháng lên triều, bị bọn hủ nho của Đô Sát Viện kia gièm pha sao?
Mọi người theo thứ tự xuống đò, nói là đò nhưng lại rất lớn, mỗi lần có thể chở vài chục người, đò sẽ đi ngang qua tất cả thuyền hoa một lượt, khách nào muốn chơi ở đâu có thể tự động nhảy lên, giống như đi xe buyt vậy.
Nhìn đám “phong lưu tài tử” trước khi xuống đò đều đưa cho lái thuyền vài viên đá sáng lấp lánh, Hồ Nguyên Vũ ngớ người, không phải hắn không biết thứ kia, loại đá kia là nguyên tinh, một loại vật phẩm giống như tiền tệ ở trái đất, bất quá công dụng của nó rất nhiều, trong đó chủ yếu nhất là trợ giúp tu sĩ từ Luyện Thần kỳ trở lên tu luyện.
Nguyên tinh được chia làm ba loại phẩm cấp, theo thứ tự là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm. Trong đó thường được lưu thông trên thị trường chỉ là hạ phẩm, còn trung phẩm và thượng phẩm thì quý hiếm hơn, rất ít được sử dụng.
Hồ Nguyên Vũ ngớ người là vì trên người hắn không có nguyên tinh, mà không có nguyên tinh, thì làm sao đi chơi… ah không… đi mở mang kiến thức.
Hắn ngày bình thường ở trong cung, cần gì đều có phủ tổng quản chu cấp, nên cũng quên đi mất chuyện này.
Vì vậy hắn hỏi Tử Trúc:
- Tử Trúc, trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp có đổi được nguyên tinh không?
Tử Trúc có chút ngượng ngùng nói:
- Thánh Tử, thật xin lỗi, vì lúc chủ nhân tạo Âm Dương Tạo Hóa Tháp, chế tạo vật phẩm, người chuẩn bị cho ngài đều là tinh phẩm, cần đan dược gì đều có thể dùng điểm tạo hóa đổi, còn tu luyện cần linh khí, thì đã có Hỗn Độn Tử Khí phù hợp với thể chất của ngài, nên nguyên tinh là thứ không cần thiết, vì vậy không có chuẩn bị.
Hồ Nguyên Vũ bất đắc dĩ thở dài, giờ làm sao đây, không có tiền ngay cả xuống đò cũng không được a.
Đột nhiên hắn vỗ đầu mình một cái, thật ngốc nha, mình không phải có Âm Dương Tạo Hóa Tháp có thể đổi vật phẩm sao, dùng điểm tạo hóa đổi vật phẩm, sau đó mang vật phẩm đi bán, như vậy không phải sẽ có tiền sao?
Vì vậy hắn rời khỏi bến đò, tiến về phía khu vực binh khí, hắn muốn đổi binh khí để bán.
Vừa đi Hồ Nguyên Vũ vừa suy tính nên bán loại vũ khí nào là vừa phải, đã không gây nên kinh động, lại có thể đủ tiền đi thuyền hoa.
Thần khí là không dám bán rồi, như vậy quá rêu rao, nhất định sẽ bị các phương chú ý.
Linh khí quá rẻ, chắc chỉ đủ tiền gọi một bình rượu, Vương khí có lẽ đủ, nhưng lỡ phát sinh ngoài ý muốn thì sao, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại, Hồ Nguyên Vũ quyết định bán Hoàng khí. Dù sao nơi này cũng là kinh đô của Đại Nam Thần Triều, tu sĩ đại đa số sử dụng là Linh khí, còn Vương khí, không đại trà nhưng cũng khá nhiều, còn Hoàng khí, tuy quý hiếm, lại không đến mức làm người ta quá chú ý.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chinh phục Nguyễn Tuyết Như, hắn nhận được 5000 điểm tạo hóa, cộng thêm lần trước còn dư 20 điểm, là 5020 điểm, hẳn là dư xài, dù sao hiện tại hắn cũng không cần đổi gì để tu luyện. Thế là từ trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp, hắn đổi một thanh kiếm Hoàng cấp hạ phẩm, giá 2000 điểm tạo hóa.
Tới khu vực vũ khí, hắn đi vào một cửa tiệm rất lớn tên Trân Bảo Các.
Cửa tiệm này mở ở ngã tư, đa số các võ giả qua lại đây đều đến nơi này, tuy nằm ở khu vực vũ khí, nhưng Trân Bảo Các cái gì cũng ăn, có người đến mua đan dược phù hợp với mình, có người đến để bán dược liệu quý mà mình vừa đào được, có thì tới mua bán vũ khí giống như Hồ Nguyên Vũ…
Thấy hắn vào, một lão giả đi đến, híp mắt cười nói:
- Vị công tử này, không biết ngài cần không?
Trương Ngược Trần giật mình nhìn về phía lão giả kia.
Lão giả này có chút không đơn giản nha, lại có thể im hơi lặng tiếng đi đến bên mình, nếu không phải ông ta chủ động mở miệng, thì hắn cũng không phát hiện ra.
Chắc chắn là một cao thủ võ đạo!
Lão giả kia cười cười giới thiệu:
- Lão phu tên Triệu Lâm, là chưởng quầy của cửa tiệm này.
- Hóa ra là chưởng quầy, tại hạ họ Hồ.
Triệu Lâm khẽ giật mình, ở kinh thành, họ Hồ chính là hoàng tộc nha, người bình thường không phải con cháu hoàng gia, tới kinh thành là chỉ dám xưng tên, không dám xưng họ.