Chương 49: Bỏ Thuốc
Đường Uyển Nhu đắc ý, ở trước mị hoặc của đệ nhất mỹ nữ ta, ai có thể đỡ được, ngươi còn không ngoan ngoãn khai hết bí mật của mình ra.
Nàng nói trắng ra cũng chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, hơn nữa xuất thân trong đại thế lực, ít tiếp xúc việc đời, cho nên trong hành động cử chỉ của nàng không quá lưu loát, nàng chỉ một lòng muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tự nhiên không để ý mình bày ra chút mị hoặc câu dẫn đối phương.
Hồ Nguyên Vũ lại có chút ảo não, tại sao mình lại biểu hiện giống như nai tơ vậy, thời hiện đại mỗi lúc gặp dịp thì chơi, có kiểu chơi nào mà mình chưa trải qua, thu thập xong nỗi lòng, hắn ngẩng đầu lên mỉm cười hỏi:
- Không biết đề mục thứ ba của Đường cô nương là cái gì?
- Đêm trường còn dài, có nhiều thời gian, công tử cần gì phải nóng ruột?
Đường Uyển Nhu tinh ba lưu chuyển, nở nụ cười:
- Hôm nay nhìn thấy công tử đại tài, tiểu nữ khâm phục không thôi, trước tiên kính công tử một chén rượu.
Nhìn đôi tay thon dài trắng nõn của nàng bưng chén rượu nhỏ, Hồ Nguyên Vũ có chút miệng đắng lưỡi khô, đưa tay ra nhận lấy, trong lúc vô tình đụng tới làn da mềm mại của nàng.
Đột nhiên thanh âm của Tử Trúc vang lên:
- Thánh Tử, trong rượu có Mê Huyễn Tán, sẽ khơi dậy một chút huyễn tưởng của con người, để cho người không biết là thật hay giả, là mơ hay tỉnh.
Hồ Nguyên Vũ giật mình, trong mắt lóe lên hàn quang, nữ nhân này muốn làm gì, lại muốn bỏ thuốc mình. Hắn dùng ý niệm hỏi Tử Trúc:
- Rượu từ một bình rót ra hai ly, nếu có thuốc, không phải nàng cũng dính sao?
Tử Trúc nói:
- Bình rượu kia là một kiện Vương khí, nội uẩn càn khôn, có nhiều không gian chứa rượu khác nhau, người sử dụng chỉ cần điều khiển cơ quan, là có thể rót rượu theo ý mình.
Thì ra là vậy, Hồ Nguyên Vũ âm thầm gật đầu.
- Có cách nào hóa giải Mê Huyễn Tán không?
Tử Trúc kiêu ngạo nói:
- Chỉ là Mê Huyễn Tán mà thôi, chỉ cần Thánh Tử đổi một viên Định Thần Đan, là có thể hóa giải tất cả các loại độc ảnh hưởng tới tâm thần. Thánh Tử rất may mắn, giá của nó vừa đúng 20 điểm tạo hóa.
Hồ Nguyên Vũ nghe vậy, mặt không khỏi sầm xuống, mcn còn may, nếu không hôm nay chỉ có thể bỏ chạy, sẽ mất mặt bnn a. Sau này dùng điểm tạo hóa phải chú ý mới được, nếu không lúc cần sẽ không có mà dùng.
- Đổi đi.
Lúc này Hồ Nguyên Vũ và Đường Hân Nhi cũng cụng ly, uống một hơi cạn sạch, Định Thần Đan được Tử Trức truyền tống luôn vào miệng, cũng theo rượu tiến vào bụng hắn.
Đường Hân Nhi nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ đã uống cạn, ánh mắt hơi có vẻ đắc ý, còn không phải rơi vào tay bổn thánh nữ.
Buông ly rượu xuống, Hồ Nguyên Vũ hỏi:
- Đường cô nương từ nơi nào đến đây vậy?
Hồ Nguyên Vũ mở miệng hỏi.
- Tiểu nữ từ lâu đã quên mình ở phương nào rồi
Đường Uyển Nhu né tránh câu hỏi, mặt giãn ra cười nói.
- Đêm nay lương thành mỹ cảnh, chúng ta chỉ tâm sự chuyện phong hoa tuyết nguyệt có được không?
Hà tất phải nhắc lại những chuyện thương tâm ngày trước.
Một cái nhíu mày, một nụ cười, Đường Uyển Nhu diễn hình ảnh một nữ nhân phong trần đau khổ vô cùng nhuần nhuyễn.
- Là do tại hạ thất lễ.
Hồ Nguyên Vũ thầm mắng, cứ diễn đi, sau đó đưa tay nắm lấy bình rượu, xảo diệu nhấn vào một điểm nhỏ ở trên thân bình.
- Một chén rượu này xem như tại hạ bồi tội.
Đường Uyển Nhu đang diễn cảnh ưu sầu, nên mắt nhìn xa xăm, không để ý tới động tác của Hồ Nguyên Vũ, thấy hắn cầm bình rượu định rót cho mình, vội vàng đưa tay cầm lấy bình rượu, rót cho hắn một chén trước, sau đó bí mật nhấn cơ quan, lại rót cho nàng một chén, vừa cười vừa nói..
- Công tử là quý khách của tiểu nữ, làm sao dám để công tử tự mình rót rượu được.
Tuy động tác của nàng rất bí ẩn, nhưng lại không lọt được ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ, trong lòng không khỏi cười thầm, chờ đi, hắc hắc.
Thêm mấy chén rượu vào bụng, cả người Đường Hân Nhi đột nhiên toả nhiệt khác thường, nhìn Hồ Nguyên Vũ ở đối diện chỉ thấy hắn giống như tinh lang trong mộng.
Rượu làm thân thể nàng cảm thấy khô nóng không chịu nổi, trong lúc lơ đãng cỡi xuống áo lụa bên ngoài, da thịt tuyết trắng như ẩn như hiện, thấy rõ ràng bộ ngực đầy đặn, tuy có cái yếm che khuất bộ ngực mềm, thế nhưng hai bầu nhũ hoa săn chắc đẩy cái yếm cao vút lên, ngờ ngợ có thể thấy được hai hạt anh đào hơi nhô ra mê người, lôi kéo người ta muốn đưa miệng vào ngậm lấy mà mút.
- Công tử thật xấu, khí trời nóng bức như thế này, lại còn liên tục mời tiểu nữ uống rượu.
Đường Hân Nhi mắt sáng như sao, ngữ âm giống như oán trách, lại giống như đang làm nũng…
Mê Huyễn Tán không giống với các loại thuốc thông thường, loại thuốc này sẽ không làm cho người uống say hôn mê bất tỉnh, mà chỉ có kích thích huyễn tưởng và tham muốn tiềm tàng trong thân thể, có thể khiến người bất tri bất giác bị trầm luân sa đọa, sau khi tan rượu sẽ lầm tưởng tất cả mọi chuyện xảy ra đều là do bản ý của mình...
Mê Huyễn Tán này cực kỳ quý giá, Đường Hân Nhi là thánh nữ Vạn Sự Các, tự nhiên có quyền huy động, vốn định âm thầm đào hố cho Hồ Nguyên Vũ, nào ngờ lại bị Hồ Nguyên Vũ âm một vố.
- Rượu ngon như vậy, uống theo cách bình thường rất vô vị.
Hồ Nguyên Vũ cười hắc hắc nói.
- Không biết uống bằng cách nào thì công tử mới không thấy tầm thường vô vị?
Vẻ mặt Đường Hân Nhi mơ màng, khóe miệng như mỉm cười nhìn hắn.
- Thế nhân chỉ biết uống rượu nốc cạn từng chén, đa số lại không biết cách thưởng thức rượu tuyệt vời nhất không gì bằng, đó là ôn hương nhuyễn ngọc nằm trong lòng ngực, bờ môi mỹ nhân dâng lên từng hớp nhỏ.
Ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ tràn ngập tà dị, say đắm ngắm nhìn nàng.
- Công tử biết là tiểu nữ bán nghệ chứ không bán thân…
Cũng không biết tại sao, Đường Hân Nhi nghe đối phương khiêu khích trắng trợn như vậy, nhưng một chút tức giận cũng không có, nhìn khuôn mặt tuấn tú trẻ tuổi của Hồ Nguyên Vũ, nàng lại có chút ngây dại, giọng nói trở nên triền miên uyển chuyển, càng thêm quyến rũ mê người.
- Đó là bởi vì giá… cô nương chưa gặp phải người làm cho trái tim mình rung động.
Hồ Nguyên Vũ tính nói vì giá chưa đủ cao, nhưng vội vàng sửa lời, đứng dậy đi tới bên người Đường Hân Nhi, nhẹ nhàng nâng cái cằm trơn bóng của nàng, khẽ mỉm cười nói:
- Một khi đã gặp, bạc đầu cũng sẽ không chia ly.
Đường Hân Nhi để mặc cho đối phương đỡ lấy cằm của mình, trên mặt thẹn thùng, trái tim đập loạn, mê mẩn tựa hồ đã quên đi chuyện trọng yếu, dù cho nàng có cảm giác thấy không thích hợp, nhưng hiện tại cả người như đang thiêu đốt, cho nên cũng chẳng muốn phản kháng, thật ra thì nàng cũng chẳng còn có tinh lực để suy tính.
Hàm răng khẽ cắn, Đường Hân Nhi đứng lên xoay người, duỗi ra cánh tay ngọc, nhẹ nhàng ấn Hồ Nguyên Vũ ngồi lên trên ghế, tay phải cầm lên bình rượu rót vào trong miệng một ngụm, sau đó cả người mềm mại không xương ngã vào trong lòng Hồ Nguyên Vũ, ôm lấy cổ của hắn, trong lúc hắn đang còn kinh ngạc, một bờ môi mềm mại dính sát vào miệng hắn.