Chương 14: Màn 1: Kinh Trập (13)
Trong sân, Đường Liên Nguyệt khẽ thở ra một hơi, vung ống tay áo quét bay thi thể đám nhện dưới đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trên trời vẫn là vầng trăng sáng nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái, hắn nhíu mày, bước ra khỏi khoảng sân.
Khi hắn ngẩng đầu lên, ánh trăng trên không trung đã không còn bóng dáng, chỉ có một vệt trắng bạc dần dần hiện lên nơi chân trời. Hóa ra bây giờ trời đã sắp sáng.
“Đúng là một nữ nhân quỷ kế đa đoan.” Đường Liên Nguyệt hạ giọng nói.
Giờ phút này Tô Mộ Vũ đã ôm Mộ Vũ Mặc tới một trấn nhỏ gần đó, Mộ Vũ Mặc nói đầy ẩn ý: “Chắc bây giờ cái tên kia đã phát hiện mình bị chơi xỏ rồi? Sau khi vào trong sân ta đã bố trí Bạch Câu Chi Trận, vào trong trận sẽ nảy sinh ảo giác về thời gian trôi qua, hắn, đúng là quá coi thường người của Mộ gia chúng ta.”
“Ta đi tìm một con ngựa.” Tô Mộ Vũ quay đầu nhìn xung quanh.
“Chẳng lẽ dọc đường ngươi đi bộ? Sao không mua một con ngựa?” Mộ Vũ Mặc hỏi.
Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Dọc đường cái tên Xương Hà phái không ít người tới cản ta, bọn họ giết mất con ngựa của ta.”
“Cái tên Xương Hà kia...” Mộ Vũ Mặc lẩm bẩm.
“Chúng ta phải nhanh chóng chạy tới bên cạnh đại gia trưởng, Xương Hà hiểu rõ hành tung của chúng ta như lòng bàn tay, thậm chí còn đưa thư cho Đường Liên Nguyệt, chứng minh trong Chu Ảnh có gián điệp của hắn.” Tô Mộ Vũ dìu Mộ Vũ Mặc tới một quán trọ.
Nơi đó có một chiếc xe ngựa trang trí hoa mỹ đang đỗ, một gã sai vặt đang đứng đó lau mình ngựa. Thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện một nam một nữ, hắn hoảng sợ nói: “Các ngươi định làm gì?’
Tô Mộ Vũ vung tay áo, ném cho gã sai vật một thỏi vàng: “Cái xe ngựa này, ta mua.”
Gã sai vặt ngạc nhiên: “Ta nào dám bán cho ngươi, phải do lão gia nhà ta quyết định mới được.”
“Không có thời gian.” Tô Mộ Vũ rảo bước lên thẳng xe ngựa, đặt Mộ Vũ Mặc vào trong, tiếp đó rút cây dù sau lưng ra chỉ vào gã sai vặt: “Nói với lão gia nhà ngươi, nếu ngươi không đưa xe ngựa cho ta, ngươi sẽ bị ta giết chết.”
Gã sai vặt sợ tới mức chân cẳng mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, hắn há mồm định kêu cứu nhưng lại không phát ra được chút âm thanh nào.
“Chỉ là một chiếc xe ngựa mà thôi, tiểu huynh đệ muốn thì cứ lấy đi.” Trên tầng hai quán trọ, một cánh cửa sổ mở ra, giọng nói mang theo ý cười vang lên từ trong phòng. “Đông Lai, cứ đưa xe ngựa cho vị tiểu huynh đệ này.”
“Đa tạ.” Tô Mộ Vũ cầm roi ngựa, vung nhẹ lên, đánh xe rời khỏi.
“Vũ ca, ngươi đoạt một chiếc xe ngựa khó lường rồi.” Mộ Vũ Mặc ngồi trong xe ngựa, thấy trong đó trang trí cực kỳ hoa mỹ, cảm khái nói. Nhưng tiếp đó cô nhìn thấy trên màn che viết hai chữ. “Bách Lý?”
“Bách Lý?” Tô Mộ Vũ cau mày: “Hay là người trên tầng hai vừa rồi là thế tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Thành Phong?”
“Chẳng trách hắn đồng ý đưa xe ngựa cho ngươi, ngươi cũng coi như từng giúp con trai hắn.” Mộ Vũ Mặc lập tức hiểu ra.
“Gặp được thế tử phủ Trấn Tây Hầu ở đây không phải dấu hiệu tốt lành gì.” Tô Mộ Vũ lắc đầu: “Không cần suy nghĩ nữa, phải nhanh chóng đuổi kịp đại gia trưởng trước Tô Xương Hà.”
“Vũ Ca, ngươi và Xương Hà đều là người của Tô gia, từ nhỏ ta đã thấy các ngươi lớn lên bên nhau, tình cảm cũng khác với những đệ tử Ám Hà khác, chẳng lẽ lần này các ngươi buộc phải rút kiếm với nhau hay sao?” Mộ Vũ Mặc đột nhiên hỏi.
“Chúng ta gia nhập Chu Ảnh cùng ngày, ngày đó chúng ta đã thề trừ phi bản thân bỏ mạng, nếu không thề sống chết bảo vệ an toàn cho đại gia trưởng.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Đương nhiên ta vẫn nhớ, có thể gia nhập Chu Ảnh là vinh dự rất lớn đối với các đệ tử Ám Hà.” Mộ Vũ Mặc hạ giọng nói.
“Bây giờ Xương Hà đang phụng lệnh gia chủ Tô gia, không thể không đuổi giết đại gia trưởng, như vậy chỉ cần đại gia trưởng dưỡng thương xong, trở lại chỉ huy ba gia tộc, đương nhiên gia chủ Tô gia cũng thu hồi mệnh lệnh, Xương Hà cũng có thể trở về an toàn. Hai người chúng ta không cần rút kiếm với đối phương.” Tô Mộ Vũ chậm rãi nói.
Mộ Vũ Mặc ngạc nhiên, tiếp đó cười khổ: “Vũ ca, kiếm pháp của ngươi mạnh đến đang sợ, nhưng có đôi lúc suy nghĩ của ngươi đúng là...”
“Rất ngây thơ đúng không?” Tô Mộ Vũ mỉm cười: “Nhưng nếu năm xưa ta không ngây thơ, ta và Tô Xương Hà đã chẳng thể ra khỏi nơi đó...”
...
Mười hai năm trước.
Ám Hà, rừng Khốc Lão.
Tô Xương Hà đứng trong một cái hố sâu khoảng ba trượng, hắn ngửa đầu nhìn lên trên, không khóc cũng không kêu gào, thậm chí không hề la hét.
Hắn là người quật cường và kiêu ngạo, cũng có lẽ vì hắn kiêu ngạo nên những kẻ vô danh trong thế hệ này đều có địch ý rất mãnh liệt với hắn, mười mấy người liên thủ tạo ra cái bẫy này, sau đó bố trí đẩy Tô Xương Hà rơi vào. Lúc này Tô Xương Hà chỉ là đứa trẻ mười tuổi, hơn nữa lúc ngã đã bị thương, không thể nào trèo ra ngoài.
Chẳng lẽ phải chết ở đây ư? Ở một nơi xa lạ, một mình lẳng lặng rời khỏi cuộc sống này?
Tô Xương Hà siết chặt nắm tay, định dùng toàn lực thử nốt lần cuối cùng. Nhưng ngay lúc này, một sợi dây thừng từ bên trên ném xuống, rơi trước mặt hắn.
“Ai!” Tô Xương Hà la lớn.
“Là ta.” Một giọng nói bình tĩnh trả lời hắn.
Tô Xương Hà ngạc nhiên, hắn nhớ giọng nói này, là cái tên không thích nói chuyện nhất trong số những kẻ vô danh thế hệ này, luôn đứng một mình trong góc, rất ít khí tiếp xúc với người khác.
Nhưng có một lần Tô Xương Hà được sư trưởng bố trí thử kiếm với hắn, Tô Xương Hà chưa một lần bại mà bị hắn đánh ngã xuống đất. Người này giơ tay với hắn rồi chậm rãi nói: “Kiếm của ngươi rất mạnh.” Giọng nói trong trẻo bình tĩnh, khác với mọi âm thanh mà Tô Xương Hà từng nghe ở nơi này, thế nên hắn lập tức ghi nhớ.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tô Xương Hà hỏi hắn.
Người nọ trả lời: “Buổi trưa ta thấy ngươi rời khỏi sân luyện kiếm, bữa chiều cũng không thấy ngươi đâu, ta nghĩ có lẽ ngươi gặp chuyện gì nên ra ngoài tìm ngươi.”
“Tìm ta? Ta ở đâu có liên quan gì tới ngươi?” Tô Xương Hà vẫn ôm một chút địch ý.
“Đúng là không liên quan gì tới ta, nhưng hôm ấy thử kiếm với ngươi, cảm thấy khá hợp với ngươi.” Người nọ trả lời: “Đi lên đi, ta sẽ không hại ngươi.’
Tô Xương Hà suy nghĩ, cuối cùng vẫn nắm lấy sợi dây thừng, tốn thời gian một khắc mới bò được ra khỏi cái hố kia.
Một thiếu niên áo xanh đang đứng đó, thần sắc bình tĩnh, sau khi thấy Tô Xương Hà đã bò lên, hắn chỉ cười điềm tĩnh, tiếp đó xoay người: “Chúng ta về thôi.”
Tô Xương Hà đi theo, không biết phải nói gì, suy nghĩ cả nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Ngươi yên tâm, xưa nay ta chưa bao giờ nợ ân tình người khác, ơn của ngươi, tương lai chắc chắn ta sẽ báo đáp!”
Thiếu niên lắc đầu: “Không cần để trong lòng.”
“Ta vẫn chưa hiểu, vì sao ngươi lại tới cứu ta?” Tô Xương Hà nhíu mày.
thiếu niên đột nhiên dừng bước, xoay người hỏi: “Ngươi cảm thấy, sát thủ có thể có bằng hữu không?”
Tô Xương Hà lập tức ngây ngẩn cả người, không biết nên trả lời ra sao.
Đây là lần đầu tiên Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà thật sự quen biết nhau, cho dù lúc này bọn họ chỉ là kẻ vô danh, còn chưa trở thành ‘Tô Mộ Vũ’ và ‘Tô Xương Hà’.
Mãi tới ba năm sau, lễ Quan Tính đã đến.