Chương 21: Màn hai: Vũ Thủy
Quán trọ Lạc Cửu Tiêu.
Tô Triết nằm trên giường ngáp một cái, đã mơ màng sắp ngủ. Ngay lúc này, một cơn gió đột nhiên thổi mở cửa sổ, thổi tới mức làm vòng vàng trên cây phật trượng đang dựa nghiêng trên bàn kêu leng keng. Hắn chép miệng, bò dậy khỏi giường, đi tới bên cửa sổ định đóng cửa lại, đôi mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, một người đội nón che đang bước ra khỏi quán trọ.
“Ồ?” Khóe miệng Tô Triết hơi nhếch lên, tiếp đó đóng cửa sổ lại, nằm xuống bên giường.
“Ngươi giết ta ta giết ngươi, liên miên tới chết mới thôi.” Tô Triết ngâm nga khúc nhạc không rõ tên, không bao lâu sau đã nhắm mắt lại ngủ say.
Trong ổ nhện, đại gia trưởng thân thể trần trụi, trên người cắm đầy châm bạc, tuy trông khá kinh khủng nhưng sắc mặt đại gia trưởng lại khá hơn lúc ban ngày nhiều. Ông trầm giọng nói: “Hôm nay ngươi định dùng Di Hồn Đại Pháp với ta?”
“Hôm nay e là không được, đại gia trưởng vừa trải qua một trận đại chiến, tinh thần cực kỳ suy yếu, còn Di Hồn Đại Pháp lại cực kỳ hao tổn tinh thần lực của cả người dùng lẫn người bị dùng. Nếu lúc này cưỡng ép sử dụng Di Hồn Đại Pháp, e là cái mạng của cả ta và ngươi đều không giữ nổi.” Bạch Hạc Hoài chậm rãi lắc đầu.
Lại nghe đại gia trưởng thở dài một tiếng: “Thế thì chờ thêm một ngày.”
“Hôm nay đại gia trưởng cứ nghỉ ngơi cho tốt, chỉ cần ổ nhện này vững chắc như lời đại gia trưởng đã nói, như vậy chúng ta không có gì phải lo lắng cả.” Bạch Hạc Hoài mỉm cười, tiếp đó đốt một nén hương an thần. “Đại gia trưởng ngủ một giấc thật sâu vào.”
“Được!” đại gia trưởng gật đầu, nhắm hai mắt lại, chỉ chớp mắt sau đã phát ra tiếng ngáy trầm trầm.
“Vậy Hạc Hoài ra ngoài nghỉ ngơi một chút, buổi tối sẽ tới gặp ngươi.” Lúc này Bạch Hạc Hoài cũng hết sức mệt mỏi, ngáp một cái, hành lễ với đại gia trưởng rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Trên hành lang không một bóng người, cô nhìn bốn phía xung quanh một lượt, chỗ này chắc chắn không thể giấu người. Cô hơi hoang mang, trước đây cho dù đi đến đâu thì xung quanh đại gia trưởng cũng giấu đầy sát thủ, vì sao vào trong ổ nhện này lại chỉ còn hai người bọn họ? Chẳng lẽ đại gia trưởng đã nghi ngờ trong Chu Ảnh xuất hiện nội gián, ông đã không còn tin tưởng những người ở bên ngoài, chỉ để lại một mình cô bên cạnh.
“Làm đại gia trưởng đúng là mệt mỏi.” Bạch Hạc Hoài bất đắc dĩ nhún vai, đi ra ngoài hành lang, tới chỗ rẽ, ngắm ánh trăng trên không trung, duỗi người: “Ánh trăng hôm nay đẹp quá.”
“Đúng vậy, ánh trăng hôm nay đẹp quá.” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài lập tức kinh hãi tới mức đổ mồ hôi lạnh. Mấy hôm nay cô đã tiếp xúc với mọi người trong Chu Ảnh, nhưng giọng nói này lại cực kỳ xa lạ. Cô vô thức giậm mũi chân lùi lại phía sau.
Người nọ đội nón che, thấy Bạch Hạc Hoài lùi lại phía sau, bàn tay đã lóe lên ánh sáng lạnh, một con dao găm bay thẳng về phía Bạch Hạc Hoài.
“Chết tiệt!” Bạch Hạc Hoài lập tức ngừng chân, giơ tay ném ra một mũi châm bạc đánh thẳng vào con dao. Hai bên va chạm, châm bạc lập tức bị đánh tan, nhưng con dao cũng đổi hướng, lướt sát qua người Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài có cơ hội thở dốc, vội vàng hét lớn: “Tới đây.”
Còn chưa dứt lời, người đội nón che đã lao tới trước mặt Bạch Hạc Hoài, xuất chưởng đánh thẳng lên trước ngực cô. Bạch Hạc Hoài khẽ thở ra một hơi, nghiêng người, chỉ lưu lại một hư ảnh rồi lao xa hơn một trượng. Chưởng của người đội nón che đánh vào khoảng không, hắn hơi ngạc nhiên, nhảy thẳng về phía trước, bắt lấy con dao găm vừa ném đi rồi xoay người nói: “Quỷ Tung Bộ, đây là võ công của Tô gia trong Ám Hà.”
“Ngươi nhìn lầm rồi, vừa rồi ta chỉ tùy tiện né tránh thôi.” Bạch Hạc Hoài lau mồ hôi trên trán.
“Thú vị.” Người đội nón che xoay tròn con dao găm trong tay: “Vốn tưởng là tiểu nha đầu chỉ một chiêu là giết chết được, hóa ra lại khiến ta ngạc nhiên.”
“Ngạc nhiên sẽ càng ngày càng nhiều.” Bạch Hạc Hoài phóng ba mũi châm bạc về phía người đội nón che.
“Cái này thì nhàm chán quá.” Người đội nón che sử dụng thân pháp hệt như Bạch Hạc Hoài vừa rồi, né tránh ba mũi châm bạc dễ như trở bàn tay. Cả ba mũi châm cắm lên lan can bằng gỗ và tường nhà.
“Tháo cái nón che ấy ra, mắt ngươi không tốt rồi!” Cánh tay Bạch Hạc Hoài kéo về phía sau rồi tung người nhảy lên trước, lướt qua người đội nón che.
Lúc này người đội nón che mới thấy rõ, trên ba mũi châm bạc còn có những sợi tơ nhỏ bé tới không thể thấy được, lúc này có muốn né tránh thì cũng không kịp nữa rồi. Sau khi Bạch Hạc Hoài lướt qua người đội nón che, cô đột nhiên kéo tay một cái, ba sợi dây lập tức siết chặt, quấn lấy người đội nón che. Bạch Hạc Hoài hạ xuống đất, xoay người, lại nhanh chóng lùi lại ba bước, ngẩng đầu lên nhìn người đội nón che. Hai tay hắn đã bị trói chặt, đứng yên ở đó như một cây cột.
“Tam Châm Dẫn Tuyến của Tô gia, đây là kỹ thuật mà rất nhiều sát thủ chữ Thiên cũng không nắm giữ được.” Giọng điệu người đội nón che vẫn không hề rung động.
“Đừng lộn xộn, còn cử động nữa ta sẽ giết ngươi!” Bạch Hạc Hoài trầm giọng nói.
“Ta đã không thể động đậy, bây giờ ngươi chỉ cần cho ta một châm thôi là ta chết chắc.” Người đội nón che điềm nhiên nói.
“Ta không ngốc như vậy đâu.” Bạch Hạc Hoài cười lạnh: “Ai mà biết ngươi có quỷ kế gì, ngươi tới...”
“Im!” Người đội nón che điểm mũi chân lướt đi, lại lao về phía Bạch Hạc Hoài. Bạch Hạc Hoài quýnh lên, vội vàng kéo sợi tơ kia nhưng lại phát hiện sợi tơ đã đứt thành từng khúc. Không thể nào, đây là sợi tơ được bện từ Thiên Tàm Ti, cực kỳ cứng cỏi, đao kiếm bình thường chém cũng không đứt, hắn làm sao thoát được? Bạch Hạc Hoài cúi đầu, lúc này mới thấy một con dao găm đang xoay tròn trên đó, hóa ra người đội nón che này tuy bị trói hai tay nhưng vẫn có thể vung dao găm.
Người đội nón che nắm lấy con dao: “Tuy ta càng ngày càng tò mò về ngươi, nhưng cho một đao giết chết thì tốt hơn!”
“Cái lũ ngốc kia, nơi này đánh nhau ầm ĩ thế này rồi, sao vẫn không có động tĩnh gì?” Bạch Hạc Hoài âm thầm suy nghĩ, nhớ tới con chim gỗ trong phòng, cho dù không có chim gỗ, liều mạng gọi đại gia trưởng dậy vẫn hơn là chịu chết.
Cô lập tức xoay người, chạy theo hướng ngược lại như điên như dại, lao thẳng về phía căn phòng vừa rồi.
“Giết người như vậy là thú vị nhất.” Người đội nón che điểm mũi chân lao lên, xoay người giẫm lên nóc nhà một cái, thân thể xoay tròn giáng xuống, đánh về phía Bạch Hạc Hoài.
Bạch Hạc Hoài cảm thấy ý lạnh sau lưng, dùng toàn lực tung người nhảy về phía trước, lộn nhào vài cái. Sàn nhà đã bị dao găm của người đội nón che đánh thành một lỗ thủng lớn.
Bạch Hạc Hoài từ dưới đất bò dậy, lúc này còn cách căn phòng của đại gia trưởng hơn mười bước, nhưng người đội nón che đã đứng trước mặt cô. Hắn chậm rãi giơ vũ khí trong tay lên.
Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, cái nón che của người này đột nhiên chia thành hai nửa, đổ xuống hai bên, để lộ gương mặt trẻ trung ương bướng kia.
“Là ngươi.” Bạch Hạc Hoài cả kinh.
Người đội nón liếc mắt nhìn phía sau, thấy bóng người cầm dù, hắn vuốt ve hai hàng ria mép của mình: “Ngươi đã đến rồi.”