Chương 109: Báo thù
Mấy con kiến bò dọc theo một đường, tuy tốc độ nhanh nhưng so với bước đi của con người thì quá chậm. Nhất là lúc băng qua đường, chúng tôi phải cực kỳ cẩn trọng, ngộ nhỡ chúng bị xe đi qua cán chết, tất cả sẽ uổng công.
Mà kiến thì làm gì biết đèn xanh đèn đỏ, chúng tôi hộ giá đám kiến đã không biết bao lần vi phạm quy tắc giao thông, cưỡng ép ngăn cản xe qua đường, bị cảnh sát giao thông vặn hỏi nhiều lần, Tiểu Đào phải trình thẻ cảnh sát hình sự ra.
Cũng may buổi tối xe trên đường cũng thưa, đi theo đám kiến tận ba giờ đồng hồ, cảm giác vô cùng mệt mỏi, cuối cùng nó dẫn chúng tôi tới một khu dân cư. Tiểu Đào mừng rỡ chỉ một chiếc xe: "Nhìn xem, chiếc xe tối qua kìa."
Tôi tới xem xét, quả là một chiếc SUV màu đen, chủ xe đã tháo biển số xuống, nhưng phía đuôi xe không có vết đạn. Tôi đưa tay sờ thử mới biết, thì ra chủ xe đã tự mình xử lý chỗ đó, cũng có tài đấy.
Chúng tôi đi theo đám kiến tới một căn nhà. Giờ đã gần ba giờ sáng, giả làm người đo đồng hồ nước cũng không ổn, cửa lại thiết kế theo kiểu mở ra bên ngoài, không thể đạp bung, nếu cạy khóa thì sẽ gây ra tiếng động.
Tôi nói: "Chúng ta sẽ gậy ông đập lưng ông."
"Làm cách nào?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi xé một tờ quảng cáo điện nước trên tường xuống, để Vương Nguyên Thạch châm lửa đốt, rồi bảo Vương Đại Lý kêu. Hắn hiểu ý hô lớn: "Cháy nhà, cháy nhà rồi!"
Cư dân xung quanh bị đánh động, chạy ra xem xét. Họ đang định trách mắng, Tiểu Đào liền giơ thẻ cảnh sát ra, hất hàm về phía cánh cửa ra hiệu im lặng. Các cư dân đứng trên cầu thang xem náo nhiệt, có người nhỏ giọng hỏi: "Đồng chí cảnh sát, gia đình này phạm tội gì?"
Nàng nghiêm mặt: "Cái này thuộc về bí mật của cảnh sát, không thể tiết lộ."
Một bác gái bắt đầu buôn chuyện: "Ta sớm đã cảm thấy tiểu tử này có chút bất thường, từ nửa năm trước tới đây, cả ngày chỉ đóng cửa không ra ngoài, có ra cũng chẳng chào hỏi hàng xóm một câu, nhìn đã thấy không phải người đứng đắn."
Một bác gái khác chen vào: "Ta biết, khu này là ta thu tiền điện nướ, người trong phòng này tên là Kim Bảo Sơn."
Chúng tôi giật mình, lại là hắn? Đúng lúc này cửa mở ra, phía trong quả nhiên là Kim Bảo Sơn, hắn nhìn thấy bên ngoài đông người, lập tức định đóng cửa, Vương thúc nhanh nhẹn đã kê chân vào cánh.
Kim Bảo Sơn quay đầu chạy, tư thế giống như nhảy cửa sổ thoát thân. Nhưng thân thủ củ Vương Nguyên Thạch là thế nào? Trực tiếp đẩy ngã hắn lên ghế sofa.
Hoàng Tiểu Đào khoanh tay hỏi: "Kim Bảo Sơn, ngươi chạy cái gì, có tật giật mình phải không?"
"Ta biết tại sao các người tới tìm ta. Tối qua ta có tới hiện trường vụ án, chỉ là muốn xem qua căn nhà mình mua thôi. Nhưng ai ngờ ngươi lại nổ súng, ta sợ quá nên bỏ chạy." Kim Bảo Sơn hốt hoảng đáp.
Hoàng Tiểu Đào cười lạnh: "Đừng có đóng kịch nữa, biết điều thì thú nhận đi, ngươi là kẻ sát nhân."
Kim Bảo Sơn hoang mang hỏi: "Cái gì mà sát nhân, ta không hiểu ngươi đang nói gì?"
Tôi hỏi: "Kiến đạn Nam Phi là từ đâu tới?"
Kim Bảo Sơn kinh ngạc, tôi dùng động u chi đồng kiểm tra biểu hiện của hắn, người này là hung thủ, không còn nghi ngờ gì nữa. Đột nhiên Kim Bảo Sơn cười to: "Lợi hại lợi hại. Thời gian ngắn như vậy đã điều tra ra, xem ra ta đã đánh giá thấp các ngươi."
"Thành khẩn khai báo!" Tiểu Đào quát.
"Phiền ngươi bỏ tay trên người ta ra, thế này khó chịu quá." Kim Bảo Sơn nhăn nhó.
Tiểu Đào hướng mắt ra hiệu cho Vương thúc, ông ấy liền buông tay.
Kim Bảo Sơn bò dậy, phủi bụi đất trên quần áo, điềm tĩnh ngồi xuống sofa châm một điếu thuốc. Lúc nghi phạm muốn thú nhận sự thật, cảnh sát thường khoan dung hơn, đây là khoảng thời gian duy nhất mà hắn còn được thoải mái.
Kim Bảo Sơn ung dung, từ từ nói ra tất cả nguyên nhân. Năm năm trước hắn làm việc cho một nhà xuất bản nhỏ dưới thị trấn, vất vả dành dụm tiền để mua một căn nhà. Nhưng ban đêm căn nhà có tiếng động lạ, vợ hắn căn bản không dám ở, cho thuê cũng không được, nghe nói đây là căn nhà ma ám, nhưng trước giờ chưa hề có án mạng xảy ra ở đó.
Căn nhà trong tay coi như vứt đi, hắn chỉ có thể tự trách mình xui xẻo. Sau đó vợ hắn lại mắc bệnh nặng, để có tiền chữa bệnh cho vợ, hắn đành phải bán rẻ căn nhà. Đúng lúc đó có hai chú cháu tới, tự xưng là người thử nhà, có thể khiến căn nhà 'bẩn thỉu' trở nên sạch sẽ. Kim Bảo Sơn mừng rỡ, liền thuê họ, nào ngờ bọn họ vào ở sau đó nói nhà này quá hung, chi bằng bán rẻ cho họ, coi như là đầu tư đất.
Đối phương ra một cái giá rẻ bèo, Kim Bảo Sơn vốn không muốn bán, nhưng khi đó hắn quá cần tiền, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng.
Vài đồng bạc căn bản không đủ trả tiền phẫu thuật cho vợ, cuối cùng cô ta đánh nhắm mắt xuôi tay. Trong lúc buồn rầu, Kim Bảo Sơn tới quán rượu giải sầu, vừa hay lại gặp hai chú cháu nhà kia, họ cũng uống say, đang khoác lác với mọi người là gần đây họ mới kiếm được món hời. Có một căn nhà, nửa đêm có tiếng động lạ, bọn họ đi qua nhìn một cái, mọi người đoán xem thế nào? Thì ra trong bồn cầu có nhốt một con cá vàng, hàng đêm nó thổi bong bóng nước kêu òng ọc, sau khi vớt cá ra, họ bán căn nhà lãi được 3 triệu.
Kim Bảo Sơn hận tới mức muốn xông lên đánh hai chú cháu hắn, nhưng hắn là thư sinh yếu đuối, động thủ ắt thua thiệt, cho nên cố kìm. Hắn vĩnh viễn không quên mối hận này, cho nên đã lên kế hoạch giết người.
Hắn âm thầm điều tra hai chú cháu nhà kia. Biết được họ đi khắp nơi làm chuyện phi nghĩa, lừa không biết bao nhiêu người, vậy mà nạn nhân còn cảm tạ ân đức của chúng. Kim Bảo Sơn quyết định sẽ cho chúng gieo gió gặt bão, chết trong nhà ma.
Bởi vậy hắn thay đổi vẻ bề ngoài, tới thành phố Nam Giang tìm việc làm. Kim Bảo Sơn vay một khoản tiền lớn để mua một ngôi nhà hung nhất, nhưng hắn không tin nhà ma có thể giết người, cho nên quyết định tự mình lên kế hoạch.
Hắn chọn lọc rất nhiều phương án, sau đó tìm được một cách vừa ổn thỏa vừa an toàn, đó là kiến đạn Nam Phi. Mấy năm trước hắn từng tham gia biên soạn một bộ bách khoa toàn thư về thế giới động vật, cho nên đã biết tới loài kiến này.
Nhưng chỉ kiến đạn thì chưa đủ, hắn muốn hai chú cháu kia chết trong sợ hãi, cho nên phiên dịch tài liệu, phát hiện một loại mê hồn hương mà kỹ nữ thời xưa hay dùng, chính là Dạ bất tư gia, tự mình thử nghiệm nhiều lần mới chế ra được thành phẩm, trộn vào sơn quét lên tường.
Tất cả đã sẵn sàng, hắn liền mời chú cháu nhà kia tới giúp ở thử nhà, còn nói là lần trước nhờ có họ mà mới bán được nhà, hai chú cháu bị thổi phồng, rơi vào trong sương mù mà không hề hay biết đó là cái bẫy đã dựng sẵn.
Chuyện xảy ra sau đó đều giống như những gì chúng tôi điều tra được. Thời điểm hai chú cháu nhà kia chết thảm trong vòng vây của kiến đạn Nam Phi, Kim Bảo Sơn ung dung ngồi trong xe, tay cầm kiến chúa, thưởng thức tiếng la hét của họ, tâm lý khỏi phải nói khoái cảm tới mức nào.
Sau chuyện này, hắn cũng không quay lại vì sợ để lộ bằng chứng, dù sao cũng không cần thiết bởi lũ kiến đạn đó chẳng sống được lâu do không chịu được môi trường. Hắn không tin trên đời này lại có ai giải được trò của mình.
Cho tới khi chúng tôi đến tìm, hắn mới có chút sợ hãi, bởi nghe nói phía cảnh sát mời một cố vấn thần thông quảng đại, đã phá liên tiếp mấy vụ án lớn.
Từ sau lần tới công ty đó, hắn luôn theo dõi chúng tôi, thấy chúng tôi muốn ở thử trong căn nhà liền nhân cơ hội diệt trừ hậu họa.
Nếu căn nhà lại tiếp tục xuất hiện ba cái xá, chắc chắn cảnh sát sẽ không dám điều tra tiếp, vậy là hắn có thể tự do.
Nhưng ngàn vạn lần hắn không ngờ tới chúng tôi lại có thê bình an vô sự đi ra, mà còn trong một ngày đã phát hiện ra bí ẩn đằng sau vụ án, hắn chỉ có thể bội phục.