Chương 110: Ngoan cố
Sau khi nghe xong, tôi vẫn có một thắc mắc: "Đôi mắt của ta có thể nhìn thấu được người đối diện, nhưng tại sao hôm gặp ở công ty, ta lại chẳng phát hiện được gì. Ngươi được đào tạo chuyên nghiệp ư?"
Kim Bảo Sơn cười: "Thần thám tiểu ca, đó là do ngươi sơ suất. Thực ra hôm đó nhìn chằm chằm vào mắt ngươi ta rất cằn thẳng, nếu lúc đó ngươi hỏi một câu ta có phải hung thủ không, có khả năng ta đã gục ngã."
Thì ra là như vậy, do tôi đã quá khinh thường, mà không chỉ mình tôi, cả Tiểu Đào và Vương Nguyên Thạch cũng không nghĩ tới, hung thủ giết người lại lè kẻ bán nhà.
Những vụ án liên quan tới mua bán bất động sản, thường là vì lợi ích. Ai ngờ động cơ của hung thủ lại đơn giản vì báo thù, chúng tôi đều bị tư duy theo lối mòn dẫn dắt.
Tiểu Đào hỏi: "Nhâm Phát Tài là đồng bọn của ngươi?"
Kim Bảo Sơn châm điếu thuốc nữa, nói: "Không không, trước đây ta nào biết hắn, hắn là một tên giang hồ xã hội đen, tính ép giá nhà ta để kiếm lời. Ta nghĩ thầm như vậy cũng tốt, có thể dời tầm mắt của cảnh sát sang hắn."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Căn nhà đáng giá 3 triệu mà bán có 500 ngàn, ngươi cũng giàu có nhỉ. Nói cho chúng ta biết lịch sử phấn đấu của ngươi một chút xem."
Kim Bảo Sơn trả lời một câu, mọi người chúng tôi đều ngạc nhiên: "Nhà đó chỉ đáng giá 500 ngàn."
"Cái gì?" Chúng tôi không khỏi thốt lên.
"Đó là ta đầu đội ba tấc mũ, ngồi chờ chém nhất đao, căn nhà đó thực sự là có ma ám chẳng ai dám ở. Cái giá 3 triệu ta niêm yết thực ra cũng chẳng phải giá trị thật, dĩ nhiên 20 ngàn tệ bồi thường hợp đồng thì là tiền túi của ta, hơn mấy tháng tiền lương." Kim Bảo Sơn giải thích.
Tôi thầm nghĩ, tên này quả là quá gian xảo, cũng may là hắn chỉ muốn báo thù, chứ không phải là giết người bừa bãi, nếu không loại tội phạm IQ cao này sẽ gieo biết bao tai họa cho người dân.
Hoàng Tiểu Đào ném còng tay cho hắn: "Tự còng đi."
Kim Bảo Sơn cười lạnh một tiếng: "Ta không muốn ngồi tù!"
"Cái đó không do ngươi quyết định." Hoàng Tiểu Đào trợn mắtm
"Nãy giờ các ngươi nghe ta nói, không phát hiện sau lưng có tiếng động gì sao?" Kim Bảo Sơn ung dung dập điếu thuốc.
Chúng tôi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy kiến đạn Nam Phi như nước thủy triều tràn tới từ các kẽ hở trong nội thất, bao vây mấy người. Kim Bảo Sơn lật bàn tay lên, đột nhiên xuất hiện một chai thủy tinh nhỏ, bên trong là một con kiến rất lớn, bụng phình to như con tằm, là kiến chúa!
Hắn nở nụ cười nham hiểm, bóp vỡ cái chai, bàn tay rớm máu, kiến chua đương nhiên bị bóp chết. Lúc sắp chết, nó phát ra tín hiệu cầu cứu, bầy kiến đạn như bị điên, hung hăng bò tới từ bốn phía. Hoàng Tiểu Đào kinh hãi nói: "Giết kiến chúa thù ngươi cũng sẽ chết."
"Không vấn đề gì, có mấy vị chôn theo ta, còn có một tiểu thư đẹp đẽ, cũng đáng." Kim Bảo Sơn không hề hối hận.
"Ngươi nghĩ hay lắm, tưởng chúng ta tới đây mà không có chuẩn bị gì sao?" Nói xong, tôi lôi trong cổ áo ra một cái mõng vuốt nhỏ đen sẫm, thứ này cả bốn người đều đeo, nó là bùa hộ mạng cho chúng tôim
Kim Bảo Sơn cũng để ý thấy, kiến đạn rối rít đi vòng qua người bọn tôi, khiếp sợ nói: "Đó là cái gì?"
"Móng vuốt xuyên sơn giáp (tê tê). Trời sinh vạn vật đều có thiên địch, xuyên sơn giáp là khắc tinh của loài kiến, có thứ này trên người, bọn chúng sẽ không dám đụng vào ta."
Vật này người thường khó mà kiếm được, cũng may Tiểu Đào có quen một cảnh sát môi trường, hai ngày trước mới đi kê biên tài sản một xe tải buôn lậu xuyên sơn giáp từ trong núi ra. Nhờ Tiểu Đào mượn nó là có nguyên nhân, bởi vì xuyên sơn giáp dùng móng đào xuyên tổ kiến, đeo lên có thể xua đuổi chúng.
Tôi có chuẩn bị thêm một cái, đeo cho Kim Bảo Sơn. Vương thúc ép hắn phải đeo, đồng thời còng tay lại.
Kim Bảo Sơn thoáng chốc nhụt chí, ủ rũ cúi đầu: "Không hổ là thiếu niên thần thám, họ Kim ta thua tâm phục khẩu phục!"
Vương Đại Lý mừng rỡ reo lên: "Tốt quá rồi, không đánh mà thắng, đã bắt được hung thủ, trở về ăn khuya thôi."
Tôi giơ tay ngăn lại: "Chờ đã, bây giờ chưa thể mở cửa, người dân còn đang đứng bên ngoài rất đông."
Tiểu Đào bèn gọi điện cho công ty diệt côn trùng cho người tới thu dọn hiện trường. Trong lúc chờ đợi, mấy người chúng tôi ngồi trên ghế, đám kiến hung hăng bao vây, nhưng không dám leo lên người, cảnh tượng rất đáng sợ. Nếu để đàn kiến lọt ra ngoài, chưa nói tới việc làm bị thương con người, sẽ còn tạo thành loài vật xâm hại, khiến chim thú ở Nam Giang chịu hậu quả nặng nề.
Người của công ty diệt côn trùng tới, dùng thuốc phun giết sạch đàn kiến, Tiểu Đào trả tiền rồi bảo họ nhân tiện ngày mai tới căn nhà kia, diệt nốt đàn kiến trong tường.
Hung thủ cuối cùng đã bị bắt và đưa ra trước công lý, tôi rất yên tâm. Tiểu Đào dành thời gian hai ngày hoàn thành hồ sơ cáo trạng, sau đó chúng tôi tới căn nhà một chuyến.
Tôi đốt ba xếp giấy trong phòng khách, đọc vãng sinh chú, hy vọng một nhà ba người sớm ngày siêu sinh. Tiểu Đào hỏi: "Chiêu này có hiệu nghiệm không?"
"Có tác dụng hay không phụ thuộc vào tâm lý mỗi người." Tôi đáp
Lúc chuẩn bị rời đi, Tiểu Đào quan sát ngôi nhà một lượt, nói: "Tiền của Nhâm Phát Tài mua căn nhà này không phải tiền sạch, giờ đã bị tịch thu, chúng ta có nên mua lại không nhỉ? Nghe nói khu này hai năm nữa sẽ xây ga tàu điện ngầm, đến lúc đó chắc chắn giá đất sẽ tăng vọt, anh thấy được không?"
"Thôi bỏ đi, mấy chủ nhân trước đều có ý nghĩ như vậy, tính sau này giá đất tăng sẽ có lời, kết quả đều chẳng tốt đẹp, cô không sợ dẫm lên vết xe đổ à? À mà "chúng ta" mua lại là có ý gì?"
Hoàng Tiểu Đào đỏ mặt ấp úng nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi, sao anh nhạy cảm vậy?"
Cả hai nhìn căn nhà thật lâu không nói nên lời. Lần này đã là lần thứ hai tôi và Tiểu Đào cùng nhau trải qua sinh tử, đột nhiên trong lòng cảm thấy nghề này thật nguy hiểm, có chăng một ngày, cả hai sẽ cùng sinh cùng tử.
Tôi và nàng gần như cùng lúc mở miệng: "Cái kia..., phải rồi..."
"Cô nói trước đi."
"Anh nói trước đi."
Tôi hạ quyết tâm, hai tay đặt lên vai nàng, gò má nàng đỏ bừng nhìn tôi, hai mắt long lanh, dưới ánh chiều tà làm khuôn mặt càng trở nên xinh đẹp.
Tôi lấy hết dũng khí, ghé mặt lại gần, Tiểu Đào nhắm mắt mong chờ. Đúng lúc này một chiếc Maserati bật nhạc ầm ỹ từ xa tiến tới, bao nhiêu dũng khí mà tôi vất vả gồng lên đều tan thành mây khói.
Xe dừng lại, hai người bước xuống. Là Diệp Thi Văn cùng với Trương Diễm, hơn nữa còn tay trong tay, vui vẻ đi tới. Diệp Thi Văn chào hỏi: "Tống Dương, sao ngươi cũng ở đây vậy, thật trùng hợp."
Tôi lúng túng gãi đầu: "Đúng, trùng hợp, trùng hợp."
Trương Diễm la lên: "Vị cảnh sát này chính là bạn gái của Tống Dương sao? Thật xinh đẹp, y như người mẫu."
"Ai là bạn gái hắn!" Hoàng Tiểu Đào tức giận mắng một câu, quay đầu bỏ đi, gọi thế nào cũng không dừng bước. Tôi thầm chửi hai cái sao quả tạ này, sớm không tới, muộn không tới lại tới đúng lúc này.
Diệp Thi Văn vỗ vai tôi: "Xin lỗi đã quấy rầy, đi, huynh đệ mời ngươi ăn bữa cơm, tiện kể cho ta nghe chuyện ngươi phá án."
Trương Diễm gật đầu theo: "Đúng vậy đúng vậy, hôm qua báo chí cũng đưa tin, không ngờ trường ta lại có một vị thần thám, ta thật kích động nha. Lát nữa nhất định phải xin chữ ký của ngươi."
Tôi bực tức trong lòng, ngoài miệng thì hùa theo, nhưng trong đầu nghĩ sao hai người không đi chết đi, phá mất khoảnh khắc quan trọng của ta
Đúng là có những lời không thể nói tùy tiện, lúc đó tôi hoàn toàn không ngờ tới, mấy tuần sau trong trường đại học của tôi lại xảy ra một vụ án ly kỳ!