Chương 127: Bích nhãn hồ yêu
Đám người chúng tôi trở về cục cảnh sát, Lão Yêu cũng đã tới, hắn giao một tệp tài liệu cho tôi, Tôn Lão Hổ hỏi: "Ngươi chính là thiên tài máy tính mà Tống Dương nói tới? Làm phiên ngươi thay chúng ta phân tích video một chút."
Lão Yêu nói: "Chuyện nhỏ, sở trường của tôi rồi." Sau đó đưa tay vỗ mông Tôn Lão Hổ một cái, sắc mặt Tôn Hổ nhất thời đại biến, các cảnh sát có mặt cũng cố nhịn cười mà đỏ mặt tía tai.
Tôi tới khám nghiệm tử thi, Tiểu Đào và Tôn Hổ cũng đi theo. Tuy thân phận của Tiểu Đào bây giờ là nghi phạm, nhưng Tôn Hổ vẫn để nàng tự do đi lại trong cục, chỉ là không được ra bên ngoài mà thôi.
Thi thể đặt ở bàn sắt, tôi dùng thính cốt mộc nghe lại một lần, nội tạng trong lồng ngực của nạn nhân hầu hết đều bị tổn hại, nhưng phần bụng lại chỉ có một vết dao sâu, từ bên ngoài thấy be bét một mảng máu lớn, đây là một điểm khả nghi.
Sau đó tôi rắc một chút rong biển xám lên cơ thể nạn nhân, nhẹ nhàng thổi bỏ, xuất hiện hai loại vân tay, một là của chính bà lão, dấu còn lại dựa trên hình dáng có thể đoán là của Mã sư phụ.
Hung thủ có vẻ như đeo găng tay, cái này rất khả nghi, tôi hỏi hai người, trong video Tiểu Đào có đeo găng tay không? Cả hai đều lắc đầu biểu thị không biết, trong video tay hung thủ toàn là máu không rõ là có găng tay hay không.
Tôi lấy ô đỏ ra, nhờ Tôn Hổ soi đèn tử ngoại, nhìn khắp một lượt cơ thể nạn nhân. Có hai chỗ tôi chú ý, một là vùng miệng nạn nhân có một dấu bàn tay nữ rất hoàn chỉnh. Hai là phần đầu bên trái có dấu vết bị đè ép, lại có đường vân dạng lưới, không biết là do đâu. Chuyện bất thường nhất định có nguyên nhân, tôi có linh cảm đây là mấu chốt của án mạng này.
Kiểm tra xong, tôi phân tích: "Quá trình gây án hẳn là thế này: hung thủ đẩy cửa xông vào, trong nháy mắt dùng tay bịt miệng nạn nhân khiến bà ta không thể kêu cứu, tay còn lại dùng dao đâm chết bà."
Tôn Hổ suy nghĩ một chút nói: "Có lý, hung thủ rất có khả năng làm vậy."
"Tôn thúc thúc, thúc có để ý một chuyện không, dấu tay lưu lại trên miệng nạn nhân là tay phải, nói cách khác hung thủ dùng tay trái đâm nạn nhân." Tôi liếc qua Tiểu Đào: "Hoàng Tiểu Đào thuận tay phải, nhưng Lý Vân Gia lại thuận tay trái."
"Ta thấy ngươi hơi có phần chủ quan rồi, chỉ như vậy đã nghĩ rằng hung thủ không phải Hoàng Tiểu Đào ư? Người đã qua huấn luyện có thể sử dụng hai tay như một."
Lời này của Tôn Lão Hổ cũng không phải là nhắm vào Tiểu Đào, mà chỉ là bàn chuyện, nàng cũng biết điều này nên không tỏ ra thất vọng.
Tôi dùng kéo nhẹ nhàng cắt bỏ y phục nạn nhân, vì mất máu quá nhiều nên da thịt đã hiện ra màu trắng xám. Tôn Hổ nói: "Ngươi xem, từ mặt ngoài của những vết dao này, rõ ràng là đâm tới từ bên phải, hầu hết là như vậy, cho thấy hung thủ thuận tay phải."
Đây là điều tôi thật sự không ngờ tới, cắn môi suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi Tôn Lão Hổ: "Theo thúc nghĩ, dao đầu tiên đâm vào chỗ nào?"
"Nếu đúng như ngươi mới phân tích, tám phần mười là đâm vào bụng." Tôn Lão Hổ đáp.
Trên cơ thể nạn nhân có nhiều vết dao như vậy, làm sao để khám nghiệm đây. Tôi bỗng chợt nhớ tới một phương pháp trong cuốn thần thiên xử án, liền gọi một cảnh sát, bảo hắn đi mua giúp tôi ít lá sen khô, băng phiến, lưu huỳnh, một cái tẩu, và một cái vòi. Viên cản sát gật đầu rời đi.
Trong lúc chờ đợi, tôi tranh thủ lấy tài liệu Lão Yêu đưa cho để xem. Trong đó nói, mắt phải của Lý Vân Gia rất có khả năng là một loại mắt trong truyền thuyết Bích nhãn hồ yêu. Bích nhãn hồ yêu chủ yếu xuất hiện ở khu vực Nội Mông, loài cáo này do số lượng cá thể rất ít, lại sinh sống ở Đại Thảo nguyên với vô số thiên địch, cho nên bản năng sinh tồn đã giúp chúng tiến hóa ra một năng lực đặc biệt - mắt ma.
Khi đối mặt với mắt ma, các động vật khác thường sẽ bị bất động, giống như thời gian bị ngưng đọng, loài cáo sẽ tranh thủ khoảng trống đó mà trốn tránh những loài ăn thịt to lớn hơn.
Điều này nghe có vẻ hão huyền, nhưng hoàn toàn có cơ sở khoa học. Trong não động vật có vú có một bộ phận gọi là hạch nền, nằm bên dưới tiểu não có chức năng cảm nhận thời gian. Hạch nền này có thể tương đương với đồng hồ báo thức, ví dụ trước một buổi đi chơi xa mà bạn háo hức, hạch nền sẽ ghi nhớ khiến sáng hôm sau bạn dậy còn sớm hơn khi báo thức reo.
Tại sao lúc vui vẻ, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, mà lúc đau buồn thì cảm giác thời gian lại trôi qua chậm chạp? Đều là do hạch nền ảnh hưởng, con mắt của bích nhãn hồ yêu có thể ngay lập tức đóng hạch nền của mục tiêu, đây cũng là bí quyết thôi miên của Lý Vân Gia.
Người nhìn vào mắt phải của ả sẽ bị đóng băng ngay lập tức, đầu óc trống rỗng. Tiếp đó ả sẽ thoải mái tiến hành thôi miên, cấy ám thị vào não, bất kể đối phương có ý chí kiên cường tới đâu thì ả vẫn có đủ thời gian để phá vỡ phòng tuyến tâm lý.
Có điều từ khi loài cáo mắt xanh tuyệt chủng, bích nhãn hồ yêu cũng biến mất, có trời mới biết Lý Vân Gia từ đâu lại có nó.
Tôi nói những gì trong tài liệu cho mọi người nghe, Tiểu Đào oán: "Vì báo thù mà Lý Vân Gia không chừa thủ đoạn nào, lại lấy mắt động vật cấy lên người mình chẳng lẽ không bị bài xích?"
Nhớ tới vết kim trên tay Lý Vân Gia, tôi nói: "Chắc chắn có bài xích, dù là nội tạng của hai người nhóm máu giống nhau cũng còn xảy ra hiện tượng này, đừng nói chi là động vật. Cô ta chắc hẳn là phải thường xuyên tiêm thuốc ức chế hệ miễn dịch, tất sẽ yếu hơn người bình thường rất nhiều. Bởi vậy ả ta sẽ mắc rất nhiều bệnh, phải dùng thuốc kháng sinh và giảm đau để đỡ phần nào đau đớn."
"Điên, đơn giản là một kẻ điên!" Tôn Lão Hổ lắc đầu.
Chẳng lâu sau, viên cảnh sát mua đồ đã về tới, đêm hôm khuya khoắt mà mua được những thứ này chắc hẳn tốn công không ít. Tôi liên tục nói cảm ơn, sau đó mở túi xách lấy ra một bộ chày cối bằng đá, vì cái này phải dùng thường xuyên, nên tôi đã mua sẵn một bộ.
Tôi giã lá sen khô và lưu huỳnh thành bột, nói với Tôn thúc: "Tôn thúc thúc, cho con xin điếu thuốc."
Tôn Lão Hổ cười: "Tiểu tử ngươi chẳng phải là không hút thuốc sao?"
Ông ta ném cho tôi một điếu Nhuyễn Trung Hoa, còn tự mình ngậm một điếu, định châm. Tiểu Đào cau mày: "Tôn cục trưởng, ở đây là phòng giữ xác."
"Cô nhắc đúng lắm." Tôn Lão Hổ cất điếu thuốc đi.
Tôi lột điếu thuốc ra, đổ hết lá thuốc vào tẩu, sau đó cho thêm bột vừa giã vào, ngậm tẩu lên miệng. Tôn Lão Hổ châm lửa cho tôi, từ bé chưa bao giờ hút thuốc, hít một cái tôi ho sặc sụa, cay đến chảy nước mắt.
Tôn Lão Hổ tò mò: "Thuốc này có mùi vị gì, cho ta thử một hơi nào."
Tôi đưa cho ông ta hút thử, lập tức Tôn Hổ ho sặc sụa: "Thuốc của ngươi có phải cho người hút không vậy?"
"Là con làm cho người chết hút mà." Tôi cười.
Tôi nhờ Tôn Lão Hổ đeo găng tay vào, cạy miệng thi thể ra, nhét vòi vào thực quản, sau đó tôi hút một hơi khói lớn, thổi vào vòi. Tôn Lão Hổ hỏi: "Chẳng có gì phát sinh à?"
"Đừng nôn nóng, Tôn thúc thúc, thúc đoán xem vết thương nào là do dao đầu tiên lưu lại?"
"Cái này chăng?" Tôn Lão Hổ chỉ một vết thương, nói.
Sau đó, một vết thương trên bụng bốc khói, không phải vết mà Tôn Lão Hổ vừa chỉ. Ông ta trợn mắt, kinh ngạc la lên: "Thần kỳ quá!"
Đây gọi là khói hồi tràng, loại khói này có thể tồn tại rất lâu và đọng trong dạ dày của người chết, cuối cùng tìm thấy một lối thoát ra, tương ứng với vết thương rộng trong nội tạng.
Tôi rút vòi ra, cắm vào khí quản nạn nhân, tiếp tục thổi một hơi khói. Lúc này nạn nhân chợt khẽ rùng mình, Tôn Lão Hổ hét toáng lên, lui về sau mấy bước, Tiểu Đào thì đã sớm quen với cảnh này, chỉ che miệng cười.
Chợt thấy mấy lỗ trên ngực thi thể không ngừng bốc khói, bởi máu bầm làm bế tắc, khói hồi tràng buộc phải đẩy miệng vết thương thoát ra. Miệng vết thương cứ như miệng cá vàng, mở ra rất quỷ dị.
Tôi nhanh chóng đánh dấu vết thương bằng bút dạ, chờ khói tan hết tôi nói: "Những vết thương này mới là chí mạng thực sự, những vết còn lại chỉ là làm cho có."
Tôn Lão Hổ đếm một lượt, vết thương chí mạng có năm, sáu chỗ, tò mò hỏi: "Làm cho có, để ai xem?"
"Dĩ nhiên là cho cảnh sát xem rồi!" Tôi cười.