Chương 126: Video chết chóc
Trở về cục đồng nghĩa với mất tự do, Hoàng Tiểu Đào vẫn muốn tới nhà Mã cảnh quan trước, trên đường đi nàng nói: "Có chuyện này tôi nghĩ mãi không ra, Lý Vân Gia bản lĩnh như vậy, hoàn toàn có thể nhân lúc tôi tan sở, thôi miên tôi trên đường, sau đó khiến tôi chết bất đắc kỳ tử, sao lại bỏ dễ làm khó?"
"Có thể hung thủ lại không nghĩ như vậy." Tôi nói: "Cô không chết tới nơi tới chốn, ả sẽ không có được khoái cảm phạm tội. Ý đồ của ả là muốn cô xa lánh bạn bè đồng nghiệp, khiến cô phải sợ hãi, giống như con chó trong nhà có tang, hoang mang không chịu nổi ngày nào. Giống như cô đã từng tước đoạt tất cả của ả."
"Tôi tước đoạt tất cả của ả?" Tiểu Đào khó hiểu.
"Ả ta cha mẹ đều mất sớm, anh trai là người thân duy nhất, Lý Vân Hải bị cô bắt, sau đó chết trong tù, cô thử nghĩ xem rốt cuộc cô ta hận cô tới cỡ nào?" Tôi bất đắc dĩ giải thích.
Hoàng Tiểu Đào cười: "Còn nói là mình không biết gì về tâm lý học, trong đầu tội phạm nghĩ gì anh đều có thể phân tích rõ như vậy cơ mà?"
Chúng tôi tới nhà của Mã cảnh quan, là một khu tập thể cũ kỹ, lúc lên lầu Tiểu Đào nói: "Mã cảnh quan một đời làm cảnh sát hình sự, con trai bị kẻ xấu trả thù giết chết, hai vợ chồng già sống nương tựa lẫn nhau. Nếu ông ấy có mệnh hệ gì, tôi quyết không bỏ qua cho Lý Vân Gia."
Tới trước một cánh cửa, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, Hoàng Tiểu Đào mất bình tĩnh, điên cuồng đạp cửa. Rắc một cái, nàng đạp tung cửa gỗ, vọt vào gọi to: "Sư phụ!"
Trên đất chỉ có một bà lão nằm trong vũng máu, ngực cắm một con dao, bên cạnh là một đĩa DVD đỡ bởi cái giá ba chân.
Nội thất trong nhà cũ kỹ, trên tường treo rất nhiều bằng khen cảnh sát và ảnh ba người trong nhà chụp chung. Tôi tiến tới dùng ngón tay đo nhiệt độ cơ thể bà lão, nói: "Đã chết một ngày..."
"Đây là vợ của Mã sư phụ." Hoàng Tiểu Đào run rẩy: "Lý Vân Giai, ngươi là ác ma đội lốt người."
Tôi lấy DVD xuống, mở lên xem thử, nọi dung bên trong khiến tôi sợ hãi toàn phần. Là chính Hoàng Tiểu Đào quỳ lên người bà lão, từng dao từng dao đâm chết bà ta, cuối cùng nàng còn hướng về máy quay lộ ra nụ cười quái đản.
Tiểu Đào đi tới hỏi tôi bên trong có gì, tôi nhanh tay tắt bỏ màn hình: "Không có gì!"
"Tống Dương, có chuyện gì giấu tôi sao? Để tôi nhìn." Tiểu Đào cáu.
"Không được, cô không thể xem cái này."
"Mau đưa đây." Nàng giậm chân.
Tôi biết nàng sẽ không chịu ngừng lại, đành dặn dò đừng kích động, video này 100% là giả mạo. Mồm tuy nói thế nhưng trong lòng tôi lại có chút không yên tâm, mặc dù cả đêm qua tôi ở chung với Tiểu Đào, nhưng bà lão đã chết cách đây 24h, tôi không dám chắc là trong 24h đó, Tiểu Đào đã làm gì, ở đâu.
Có lẽ nàng bị thôi miên nhưng không biết, Lý Vân Gia không giết nàng, là muốn để cho nàng biến thành tội phạm.
Lúc Tiểu Đào xem video, hai mắt trừng rất lớn, không ngừng lẩm bẩm: "Đây không phải là thật. Đây không phải là thật!"
Đột nhiên nàng đứng lên, rút súng ra, lòng tôi trịu xuống, tệ hại, nàng bị thôi miên rồi.
Nhưng thì ra là tôi đã quá lo lắng, nàng chỉ gỡ băng đạn ra, tháo nòng, đưa cho tôi: "Tống Dương, hiện giờ chính tôi cũng không dám tin bản thân mình, đạn để anh giữ."
Tôi nói: "Nếu Lý Vân Gia thật sự ám thị vào đâug cô, ả đã sớm lệnh cho cô tự sát, cần gì phải phi công như vậy, video nhất định là giả. Lý Vân Gia là cao thủ đùa bỡn lòng người, mục đích của ả là khiến chúng ta nghi ngờ lẫn nhau."
Hoàng Tiểu Đào lắc đầu: "Không, vẫn là phòng ngừa vạn nhất, tôi tin tưởng anh còn hơn tin tưởng chính mình."
Những lời này làm lòng tôi thấy ấm áp, chúng tôi không hề rời khỏi phòng, mà gọi điện về cục, bảo người tới đây.
Trong lúc chờ đợi, tôi lấy ly thủy tinh trên bàn úp vào người bà lão nghe cốt âm. Trong phòng không bật máy lạnh, cửa sổ mở, nhiệt độ so với bên ngoài không chênh lệch, tôi xác định được thời gian tử vong chỉ còn 20h, với tuyệt kỹ của tôi, có thể từ cái xác mà chứng minh Tiểu Đào không phải hung thủ.
Nhưng hiện giờ không có công cụ, tôi chỉ có thể đợi về rồi mới nói.
Chỉ chốc lát sau, Tôn Lão Hổ dẫn người chạy tới, trông thấy tay tôi quấn băng, ông ta sững người, sau đó ầm ầm mắng Tiểu Đào: "Cô bảo vệ Tống Dương cái kiểu gì vậy? Chẳng phải ta đã nói từ trước, dù có mất mạng cũng không được để hắn tróc một miếng da sao?"
Tôi nói không có gì, chỉ là vết thương ngoài da. Sau đó trở lại chuyện chính, tôi để ông ta xem video một chút, trong lúc xem, Tiểu Đào chỉ cúi đầu cắn chặt môi. Xem xong, Tôn Lão Hổ nói: "Tiểu Trương, mang video về phân tích trước đi."
Một đoạn video phạm tội có thể phân tích ra rất nhiều manh mối, có chỉnh sửa qua không, có ngụy tạo không, thêm nữa từ âm thanh xung quanh cũng sẽ tìm được nhiều thứ. Cảnh sát Trương nói: "Cục trưởng, bên ký thuật đã tan ca."
Tôn Lão Hổ tức giận quát: "Thì gọi trở lại!"
Tôi đáp: "Chờ đã, Tôn thúc thúc. Con muốn đề cử một nhân tài."
Người tôi nói tới dĩ nhiên là Lão Yêu, phân tích video là việc yêu thích của hắn mỗi lúc rảnh rỗi. Tôn Lão Hổ đồng ý, tôi gọi điện cho hắn, Lão Yêu hoan hoan hỉ hỉ nói: "Tiểu Tống Tống, ta tra được thứ ngươi cần rồi."
"Lát nữa hãy nói, bây giờ ngươi mang theo đồ nghề tới cục cảnh sát, tiện ghé phòng ta, lấy cho ta cái túu xách trong tủ quần áo." Tôi nói.
Lão Yêu tặc lưỡi: "Giờ là mấy giờ rồi, mặc dù ta là con cú mèo, nhưng ngoài trường làm gì còn xe."
Tôi bảo Tôn Lão Hổ giờ này hết xe rồi, ông ta xua tay: "Ta phái xe cảnh sát tới đón hắn."
Chuyển lời cho Lão Yêu, hắn kích động nói: "Mẹ ơi, xe cảnh sát đón ta, thật hãnh diện quá. Ta lập tức thu dọn đồ đạc, đúng rồi, phái một cảnh sát đẹp trai chút tới đón nhé, không đẹp ta không lên xe đâu."
Tôi nói yêu cầu quái đản của hắn cho Tôn Lão Hổ, ông ta bật cười, kêu một cảnh sát dáng dấp y như Lương Triều Vỹ tới đón Lão Yêu, tôi thầm nghĩ hắn được ưu ái quá rồi."
Tôn Lão Hổ sai mấy cảnh sát đi điều tra tung tích Mã sư phụ, còn thi thể lão bà thì bọc vào túi mang về. Tôi mượn đèn tử ngoại soi đi soi lại trên đất, nhưng chỉ có tóc bạc của lão bà, điều này rất bất thường, dù hung thủ có cẩn thận tới đâu cũng sẽ phải để lại ít dấu vết, nhưng trên đất lại chẳng hề có dấu chân hay lông tóc nào.
Tìm nửa ngày, rốt cuộc tôi cũng tìm được một sợi tóc, cầm trên tay, xét về độ dai và độ bóng thì không quá giống tóc, nhưng vẫn giao cho tiểu Chu mang về xét nghiệm. Tiểu Chu kinh nghiệm phong phú, dùng tay xem xét một cái, liền nói: "Tống Dương, đây không phải tóc, là sợi hữu cơ."
"Vậy ngươi mang về hóa nghiệm một chút, cho ta biết thành phần."
"Ok, biết rồi." Tiểu Chu gật đầu.
Hiện trường cũng có thể nghiệm ra chút ít dấu vết, đáng tiếc giờ trong tay tôi không có dụng cụ. Trong lúc rời khỏi nơi đó, tôi ngồi cùng Tiểu Đào trong một xe. Nàng không bị còng tay, nhưng là ngồi sau rào bảo vệ của xe, biểu thị là một nghi phạm.
Tôi an ủi: "Cô yên tâm, tôi đảm bảo hung thủ trong video không phải là cô."
Tiểu Đào nói: "Tôi cũng không để bụng chuyện đó, chỉ là lo lắng Lý Vân Gia thật sự cấy ám thị vào đầu mình, nghĩ tới những người nổi điên ban nãy liền thấy sợ hãi."
Tôi nghiêm nghị: "Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ bảo vệ cô."
"Cảm ơn!" Vừa nói, nàng vừa ngả đầu vào vai tôi, gò má tôi lập tức nóng bừng, tôi hiểu tối nay nàng đã phải chịu đựng quá nhiều rồi, cần phải có một chỗ để dựa vào.
Có lẽ là cả đêm chạy tới chạy lui đã quá mệt mỏi, theo nhịp xe dao động, Tiểu Đào ngủ thiếp trên vai tôi. Trông mặt nàng hệt như một đứa trẻ ngây thơ đang ngủ, trong lòng tôi âm thầm hứa, tôi nhất định phải bảo vệ cô, nhất định!