Âm Phủ Thần Thám

Chương 133: Ngũ hành độc.

Chương 133: Ngũ hành độc.


Đội trưởng Hình chở chúng tôi tới một nhà nghỉ gần trường đại học Y Nam Giang, tôi chợt nhớ, con gái Tôn Lão Hổ - Băng Tâm hình như cũng học ở đây, nhưng tôi chưa từng tới thăm lần nào, liền hỏi Hình đội trưởng: "Đôi tình nhân kia là sinh viên trường này à?"
"Không, nam nhân là một phú nhị đại, con của Tổng giám đốc tập đoàn Đông Á, cô gái là một người mẫu hạng trung." Hình đội trưởng lắc đầu.
Vương Đại Lý há hốc mồm: "Con bà nó, siêu thị Đông Á là của nhà hắn?"
"Đúng, chính là một phần của tập đoàn Đông Á." Hình đội trưởng đáp.
Siêu thị Đông Á là một chuỗi siêu thị lớn của cả nước. Công tác bán lẽ của chuỗi này có thể xếp top 5 của Trung Quốc, nghe nói trụ sở chính là ở thành phố Nam Giang. Tập đoàn Đông Á ngoài việc bán lẻ, còn liên quan tới phần cứng, hóa chất, thực phẩm và các ngành công nghiệp khác. Một nửa số sản phẩm bán trong siêu thị là do chính họ sản xuất.
Phú nhị đại này lai lịch không nhỏ, so với Diệp Thi Văn, hắn là cấp độ hoàng kim, còn Diệp Thi Văn chỉ đáng tầm bạch ngân (bạc).
Tôi hỏi: "Sao hai người này lại thuê phòng ở nhà nghỉ gần trường, tuy không đến nỗi sập sệ nhưng một đại thiếu gia lại thuê phòng ở đây ư?"
Hình đội trưởng nói: "Cái này ta cũng không biết, trên sổ thuê phòng lấy tên cô người mẫu."
Bên ngoài nhà nghỉ rất nhiều xe cảnh sát bao vây, còn có mấy sinh viên đi ngang tò mò đứng lại. Tôi liếc đám đông một cái, chỉ sợ sẽ gặp mặt Băng Tâm, dù gì cũng coi như một nửa thanh mai trúc mã, vậy mà học trong cùng một thành phố, bốn năm tôi không tới thăm nàng một lần, trông thấy tôi ở đây nhất định nàng sẽ hỏi tội.
Vương Đại Lý không biết tôi đang nhìn cái gì, lim dim mắt cười nói: "Ai da, nữ sinh trường Y nhan sắc thật tuyệt vời, cả một trời mỹ nữ, ta thật hối hận năm xưa không thi vào đây."
Tôi cười lạnh: "Ngươi chưa đọc bài báo mới sao, có một nam sinh yêu sinh viên trường y, lăng nhăng quá khiến bạn gái hắn nổi giận, cầm dao đấm mười mấy nhát, toàn bộ đều không trúng chỗ hiểm, cuối cùng chỉ bị xử tội cố ý gây thương tích, ngươi có dám không?"
Vương Đại Lý lè lưỡi: "Ta chỉ là đang thưởng thức mỹ nữ, đừng đả kích tính cách của ta chứ."
Chúng tôi vén dây cảnh giới lên, đi vào nhà nghỉ. Tới tầng năm, chỉ thấy một cửa phòng mở toang, rất nhiều cánh sát đang đứng canh, trên giường có một thi thể phủ vải trắng, bên cạnh là một thanh niên trẻ ủ rũ, đang kể lại sự việc với cảnh sát.
Vừa nhìn thấy thi thể, Vương Đại Lý liền kinh sợ, nắm chặt vai tôi. Tôi nhỏ giọng nhắc nhở: "Hừ, chú ý hoàn cảnh."
Mọi người hướng mắt về phía chúng tôi, trong đó không ít cảnh sát tôi đã từng gặp. Hình đội trưởng giới thiệu: "Đây là cố vấn đặc biệt của cục, Tống Dương, các ngươi cũng nghe đại danh của hắn rồi chứ? Lần này ta đặc biệt mời hắn tới khám nghiệm tử thi."
Mấy cảnh sát biết tôi mặt mày hớn hở: "Mời cả Tống Dương tới à, tốt quá, vụ này có thể phá rồi."
Vương Đại Lý cười hì hì: "Dương tử, bây giờ ngươi nổi tiếng rồi, có phải trong lòng rất sung sướng không?"
Tôi mắng: "Bớt nói nhảm." Sau đó quay qua Hình đội trưởng: "Cho ta xem qua thi thể trước."
"Ok!" Hình đội trưởng lập tức bảo mọi người tản ra, bởi phòng nhà nghỉ vốn không lớn, càng nhiều người càng chật chội.
Tôi vén tấm vải trắng lên, một thi thể nữ không mảnh vải che thân nằm trên giường. Dù sao cô ta cũng là người mẫu, vóc dáng rất đẹp, gương mặt trái xoan cũng dễ nhìn, có điều người chết với đồ vật, trong mắt tôi không có gì khác nhau.
Tôi đeo găng tay, lật mắt thi thể nhìn một chút, sau đó ấn tay vào da thịt, tiếp đến thử xoay khớp gối và khuỷu tay nạn nhân. Cuối cùng tôi kết luận, giác mạc chưa đục hẳn, cũng chưa xuất hiện thi ban, dưới da mặt có máy bầm nhưng chỉ ấn tay là tan, thời gian tử vong khoảng 2 đến 3 tiếng.
Hình đội trưởng gật đầu, cái này tương đồng với báo cáo của Ngũ pháp y. Giờ Ngũ pháp y không ở đây, hắn vừa vào trong trường Y, mượn phòng thí nghiệm để xét nghiệm mấy hạt thuốc ở hiện trường.
Tôi để ý thấy mạch máu nạn nhân có màu nâu đen, móng tay tím bầm. Ngỗ Tác cũng nghiệm độc. Ngỗ Tác cổ đại dùng châm bạc để kiểm tra chất độc, bị người thời nay cười nhạo là phản khoa học, thực ra là biết một mà không biết hai. Bạc và thạch tín có thể xảy ra phản ứng hóa học biến bạc thành màu đen, asen trioxit là một loại thạch tín- chất độc phổ biến thời phong kiến.
Theo thời đại phát triển, những chất độc mới không ngừng được chế ra, tuyệt học của Ngỗ Tác cũng không ngừng cải tiến, trong cuốn thần thiên xử án có tổng hợp hơn hai trăm loại chất độc, cho tới thế hệ của ông nội tôi, con số đã lên tới 4600 loại. Nhưng hiện nay trên thế giới đã phát hiện ra hơn 30 ngàn loại độc chất, tôi chỉ có thể nói rằng phương pháp nghiệm độc của Ngỗ Tác là giật gấu vá vai, đây cũng là nhược điểm của tôi.
Nhưng rất may, cô người mẫu trúng độc này đã cho tôi một phỏng đoán ban đầu, việc cần làm bây giờ là xác minh lại.
Tôi bảo Đại Lý hỗ trợ lật thi thể dậy, quan sát xem có ngoại thương dấu hiệu độc phát hay không. Lúc hắn giúp tôi, mặt đỏ tới mang tai, tôi thấp giọng mắng: "Thấy người chết con đỏ mặt, con mẹ nó ngươi ái tử thi sao?"
Vương Đại Lý lúng túng: "Trời ạ, cô ta không mảnh vải che thân, đàn ông nào nhìn chả đỏ mặt, làm sao ngươi có thể bình tĩnh như vậy?"
Tôi cẩn thận quan sát phần lưng của nạn nhân, sắc mặt không đổi, nói: "Bởi vì chỗ ta nhìn với chỗ ngươi nhìn không giống nhau."
Sau khi quan sát, tôi lấy thính cốt mộc ta nghe, độc chất dù đi vào cơ thể theo cách nào, cuối cùng cũng sẽ tập trung lại ở một cơ quan nội tạng. Ví như thủy ngân sẽ vào thận, thạch tín vào gan, aconite đi vào hệ tiêu hóa, còn nọc rắn thì trực tiếp làm đông máu người.
Trong cuốn thần thiên xử án có một bộ ngũ hành độc, Trung y chia nội tạng người thành ngũ hành, Ngỗ Tác dựa theo đó cũng xếp độc chất vào năm nhóm.
Thông qua thính cốt biện âm, tôi cảm thấy tim người chết rất cứng, trong lòng đã có manh mối, vì vậy mượn một xi lanh, rút một chút máu của nạn nhân.
Lấy máu trên xác chết rất khó, phải châm đúng kim vào tĩnh mạch, cũng may cô người mẫu này khá gầy, mạch máu nổi rõ.
Sau đó lấy lọ nước thuốc đã chuẩn bị sẵn ra, nhỏ một giọt máu vào. Chỉ thấy giọt máu rơi vào trong nước nhưng không bị hòa tan, tạo thành một giọt chất lỏng, trôi lơ lửng xuống phía dưới rồi ngừng chuyển động. Mọi người xung quanh ồ lên một tiếng.
Vương Đại Lý la lên: "Dương tử, đây là nước thuốc phép thuật à? Máu lại có thể đọng ở bên trong?"
Tôi giải thích: "Loại nước thuốc này gọi là 'như huyết', mật độ của nó giống hệt máu người. Nhỏ máu bị nhiễm độc vào, thông qua vị trí mà giọt máu dừng lại, đại khái có thể nhìn ra là độc chất gì."
Vương Đại Lý vỗ đầu nói: "Nhìn ra kiểu gì?"
"Có một thước đi, ví như nọc rắn sẽ chìm xuống thấp nhất, còn nếu bị đầu độc, giọt máu sẽ nổi trên cao."
"Vậy thì máu này là nhiễm chất độc gì?" Đại Lý hỏi.
"Chờ đã, ta còn phải kiểm tra lại một chút, lấy cho ta cái tăm bông." Tôi nói.
Việc trúng độc không thể đoán bừa, phải 100% mới dám kết luận. Tôi cầm bông tăm, tách vùng kín của nạn nhân, kiểm tra chất lỏng trên đó. Nhiều người có mặt ở hiện trường cau mày, mặc dù họ là cảnh sát nhưng không phải ai cũng có tố chất tâm lý hơn người.
Vương Đại Lý thấy tôi như vậy, thúc giục: "Dương tử, Dương tử, ngươi làm nhanh lên một chút cho xong đi."
"Chờ đã, ta có phát hiện!"
Lúc kiểm tra chất dịch, tôi phát hiện âm đạo nạn nhân có điểm bất thường, chẳng màng tới ánh mắt xung quanh, rút tăm bông ra, phát động động u chi đồng nhìn sâu vào trong.
Xem xong, tôi kiểm tra thùng rác một chút, sau đó đi đi lại lại khắp phòng, tới khi nhìn thấy thứ trong ngăn kéo mới hiểu ra vấn đềm
Thì ra là như vậy, thủ đoạn hạ độc này quá tinh vi, tôi mơ hồ cảm thấy vụ án này không tầm thường chút nào.
Tới giờ, người chết trúng độc gì, vì sao mà trúng độc tôi đã rõ như lòng bàn tay. Tinh thần hồi phục, phát hiện mọi người nhìn tôi như nhìn thằng điên, Hình đội trưởng khách khí hỏi: "Tống Dương, ngươi nghiệm ra chưa?"
"Rồi, độc nạn nhân bị trúng là..."
Tôu chưa nói hết câu, một người mặc áo blouse trắng hớn hở đi tới, cười nói: "Các vị, ta đã xét nghiệm ra chất độc."
Hình đội trưởng kinh ngạc: "Ngũ pháp y, thật vừa khéo, bên này chúng ta cũng mới nghiệm ra."
"Ai nghiệm?" Ngũ pháp y ngạc nhiên, cau mày nhìn tôi: "À, ta biết ngươi, ngươi là người lần trước làm khó dễ lão Tần đúng không? Hình đội trưởng, sao ngươi lại mời hắn tới, không tin vào tay nghề của ta sao?"
Tôi làm khó dễ lão Tần? Lòng tôi thầm mắng, đây rõ ràng là Tần pháp y bịa đặt sau lưng, chụp mũ lên đầu tôi.
Hình đội trưởng tỏ ra lúng túng: "Ngũ pháp y, không phải là ta không tin tưởng ngươi, chẳng qua vì nôn nóng phá án sớm."
Ngũ pháp y cả giận nói: "Vậy ngươi còn mời tên Ngỗ Tác này tới làm trò hề? Nực cười!" Sau đó hắn quay qua tôi: "Tiểu tử, ngươi nghiệm ra chất độc gì, nói ta nghe thử?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất