Chương 132: Tang lễ anh hùng
Sau khi Lý Vân Gia bị bắt, chính phủ tổ chức một lễ tang long trọng cho những cảnh sát hi sinh, tôi cũng tới dự.
Trời đổ mưa, tất cả cảnh sát trang phục chỉnh tề xếp thành hàng dài, dọc theo những di ảnh của chiến sĩ đã mất, ở giữa là di ảnh của Mã cảnh quan, giản dị, hiền hòa. Ông ta một đời làm cảnh sát, cuối cùng đem tính mạng của mình dâng hiến cho nhân dân.
Tôn Lão Hổ bi thương nói vào micro: "Nhất cúi đầu!"
"Nhị cúi đầu!"
"Tam cúi đầu!"
Dứt lời, một loạt súng nổ rền vang. Tất cả cảnh sát đứng nghiêm trang, hướng về phía di thể được phủ quốc kì, giơ tay chào, cảnh tượng rất trang trọng.
Hoàng Tiểu Đào đứng cạnh tôi, nước mắt chực trào dâng, nhưng nàng cắn răng không để nước mắt chảy ra ngoài, có thể thấy nàng vẫn luôn áy náy chuyện nhà Mã sư phụ, phải cần một thời gian dài mới có thể nguôi ngoai.
Vương Nguyên Thạch, Vương Đại Lý, Diệp Thi Văn, Lão Yêu, còn có cha của Tiểu Đào và những người bị Lý Vân Gia thôi miên được đưa vào bệnh viện chữa trị. Mấy lần tôi tới thăm, họ cũng đã bình phục đáng kể, nhưng bác sĩ nói, bộ não con người còn tinh vi hơn một máy tính hiện đại nhất, một khi bị cấy ám thị vào, trừ khi kẻ thôi miên đích thân giải trừ, nếu không vĩnh viễn sẽ không trị hết tận gốc.
Rất may là Lý Vân Gia đã bị bắt, sẽ không có ai tới kích hoạt mệnh lệnh, sau này bọn họ vẫn có thể sinh hoạt như người bình thường.
Tôi hỏi bác sĩ: "Nếu có người bắt chước giọng nói của Lý Vân Gia thì sao?"
"Trừ khi kẻ bắt chước đó biết được từ khóa kích hoạt ám thị, nếu không sẽ vô dụng, cậu yên tâm." Bác sĩ trả lờim
Tôi thầm nghĩ, khả năng này chắc là không lớn, toàn bộ người thân của Lý Vân Gia đã không còn, hơn nữa tư liệu vụ án được bảo mật hoàn toàn, người ngoài không thể biết.
Nhưng ngàn vạn lần tôi không ngờ tới, đó là trong tương lại, tôi lại lần nữa phải chiến đấu với Bích Nhãn Yêu Hồ, hơn nữa còn là bích nhãn mạnh nhất, Hồ vương yêi đồng đến từ thảo nguyên.
Về trường được mấy ngày, một người không nghĩ tới lại đến tìm tôi, đó là gã đeo kính ở sát vách nhà Lý Vân Gia. Nam giảng viên từ sau khi thấy cảnh sát lục soát nhà của ả, thì cứ thấp thỏm không yên, thắc mắc có chuyện gì xảy ra. Hỏi thăm mấy chỗ mới biết tôi là sinh viên trong trường, liền tới tìm.
Giảng viên kia có một chuyện nhờ vả, hắn muốn gặp Lý Vân Gia một lần. Vốn dĩ tôi không đồng ý, hắn nói mình theo đuổi Lý Vân Gia đã ba năm trời, cũng từng đi ăn cùng nhau, có vẻ Lý Vân Gia có chút ý tứ với mình, nhưng không biết tại sao cô ta vẫn chưa chấp nhận lời tỏ tình của hắn. Hắn cảm thấy Lý Vân Gia như một ẩn số khó đoán, lại càng khiến hắn mê mẩn.
Trong lòng tôi nghĩ, nếu giảng viên này biết người tình trong mộng của mình là một ác ma, liệu có còn tơ tưởng?
Giảng viên cầu xin rất khẩn thiết, tôi cũng đành đáp ứng. Gặp Lý Vân Gia bây giờ cũng chẳng cần thủ tục phức tạp gì, hiện ả đang ở trong bệnh viện tâm thần Nam Giang. Chúng tôi lựa ngày cuối tuần, tới bệnh viện. Qua tấm kính cách ly trông thấy Lý Vân Gia đang bị mấy y tá đè xuống bắt uống thuốc, ả đã hoàn toàn phát điên, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, trên y phục dính đầy vết nôn mửa; con mắt bị tôi móc mất che bằng một tấm vải mỏng.
Lý Vân Gia sống chết không chịu uống thuốc, lăn lộn dưới đất khóc lóc om sòm, kêu la chói tai như con nít: "Mẹ! Ca ca, mau cứu con!"
Nam giảng viên trông thấy cảnh này, không cầm được nước mắt. Tôi lại cảm thấy ả rất may mắn, làm những chuyện ác độc như vậy, nhưng tới giờ lại không phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, mặc dù bệnh viện tâm thần cũng chẳng khá hơn nhà tù là bao.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, nam giảng viên đột nhiên hỏi tôi: "Sinh viên Tống, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc Lý Vân Gia bị gì không?"
"Không được, chuyện này có chết tôi cũng không thể nói." Tôi lắc đầu.
Nam giảng viên liều mạng cầu khẩn, thậm chí còn quỳ xuống, hắn nói nếu không biết sự tình thực sự, hắn không thể nào an lòng, cuối cùng tôi vẫn phải hạ quyết tâm, bỏ mặc hắn mà đi.
Mấy tuần lễ sau đó, thành phố Nam Giang khá yên bình, không có Vương Đại Lý bên cạnh, tôi lên lớp cũng thấy nhàn chán, thưởng trốn tiết tới thăm Tiểu Đào.
Có điều con người của tôi rất ngu ngốc, miệng lưỡi vụng về, chẳng biết an ủi nàng thế nào, chỉ biết ở cạnh chăm sóc. Rõ ràng tôi cảm nhận được, trải qua sinh tử lần này, quan hệ giữa hai chúng tôi đã xích lại gần hơn, có một sự gắn kết không nói ra.
Nhắm mắt cái đã tới tháng 11, đám người Vương Đại Lý đã bình phục, dần dần sinh hoạt như bình thường, chuyện lớn rồi cũng qua đi.
Mặc dù Diệp Thi Văn không phải chịu trách nhiệm hình sự do giết Trương Diễm, nhưng nhà trường cảm thấy chuyện này ảnh hưởng quá lớn, hơn ba vạn người tận mắt thấy hắn giết người, nếu cứ để hắn tiếp tục xuất hiện, liệu có làm yên lòng các sinh viên khác, các phụ huynh sẽ phản ứng ra sao?
Bởi vậy, giáo viên chủ nhiệm gọi hắn tới, khéo léo đặt vấn đề khuyên hắn nên chủ động thôi học, cuối cùng Diệp Thi Văn đành đồng ým
Ngày hắn rời trường, tôi với Vương Đại Lý tiễn hắn một đoạn, trải qua một trận sinh tử, Vương Đại Lý với hắn cũng có chút tình cảm huynh đệ, trên đường tới trạm xe, thay hắn xách hành lý, khuyên bảo rất nhiều. Diệp Thi Văn bị cú sốc này, tâm tình thay đổi hẳn, trở nên ít nói.
Trước khi lên tàu, Diệp Thi Văn cảm khái một tiếng: "Học 4 năm đại học, bị khuyên về quê, cha sẽ đánh chết ta mất."
Vương Đại Lý nói: "Có gì đáng thất vọng đâu, Bill Gates hay Steve Jobs đều nghỉ học giữa chừng, một tấm bằng đại học không chứng minh được giá trị của ngươi. Huynh đệ, bọn ra tin ở ngươi!"
Diệp Thi Văn vỗ vai Đại Lý: "Có cơ hội tới Thái Đông, mấy anh em ta uống rượu."
"Không thành vấn đề!" Đại Lý cười.
Diệp Thi Văn trịnh trọng quay qua tôi: "Tống Dương, ân cứu mạng ghi nhớ trong lòng, sau này có cơ hội ta nhất định dóc hết tất cả báo đáp ngươi."
Tôi nói: "Cái gì mà ân với huệ, thực ra ta có làm gì đâu, mọi người đều học chung trường mà."
"Không, nếu không có người giờ ta đã ở trong tù rồi."
Tôi cười: "Ta chỉ làm việc nên làm thôi, mau lên tàu đi, sắp chuyển bánh rồi kìa."
Sau khi Diệp Thi Văn lên tàu, Vương Đại Lý thở dài: "Đúng là nhân sinh vô thường."
Sau này gặp lại Diệp Thi Văn, hắn đã là một ông chủ thành đạt, hắn nói chính vì trải qua chuyện này mới biết quý trọng sinh mạng, nếu không mãi mãi vẫn là một phú nhị đại chơi bời lêu lổng.
Tiện cũng nói qua, cha Diệp Thi Văn là nhà sản xuất đồ dùng hàng ngày, trên thị trường có một nhãn hàng băng vệ sinh đặc biệt nổi tiếng chính là do nhà hắn sản xuất. Lúc đó tôi chẳng thể nào nghĩ tới, băng vệ sinh 'Little Bear' sau này sẽ là con đường tài lộ của tôi và Vương Đại Lý.
Mấy ngày sau, có một số điện thoại lạ gọi tới, tự xưng là đại úy Hình của đội hình cảnh, muốn mời tôi ra mặt phá một vụ án.
Tôi hơi ngạc nhiên, mỗi lần có án chẳn phải đều là Tiểu Đào gọi tôi sao? Tôi nổi tiếng ở bên ngoài từ khi nào vậy, hay Tiểu Đào đã bị giáng chức, không được dẫn tổ phá án nữa?
Tôi hỏi: "Hoàng cảnh quan có ở đó không?"
Hình đội trưởng đáp: "Hoàng cảnh quan hiện đang điều tra một vụ án khác, vụ này do ta tiếp nhận, thực ra cũng chẳng phải án gì lớn lắm, mới xảy ra sáng nay. Chỉ là có một điểm khả nghi mà chúng ta không hiểu, muốn thỉnh giáo ngươi một chút."
Hắn giọng điệu rất khách khí, tôi cũng giữ thể diện, đáp ứng: "Loại án gì?"
"Nghi là đầu độc giết người, nhưng chúng ta không xét nghiệm ra độc tố."
Nghe tới hai chữ đầu độc, tôi lập tức hứng thú. Gần đây trong lúc rảnh rỗi, dựa vào tẩy oan tạp lục, tôi có điều chế được một chai nước thuốc, rất hữu dụng cho các vụ án liên quan tới đầu độc, bởi vậy tôi nói: "Chờ ta chuẩn bị một chút."
Nửa giờ sau, một xe cảnh sát tới đón, tôi cầm theo túi đồ nghề, gọi Vương Đại Lý. Xuống tới nơi, hắn vui vẻ nói: "Một bước lên xe cảnh sát, xuống cũng xe cảnh sát, huynh đệ chúng ta hiện giờ là nhân vật quan trọng đấy."
Tôi lườm: "Sau này ngươi còn ăn nói bâgj bạ ta sẽ không mang theo ngươi đi phá án nữa. Khiếm tốn một chút biết chưa?"
Nếu không phải tôi 'nổi tiếng bên ngoài' thì cũng đã không bị Lý Vân Gia đưa vào tầm ngắm, thiếu chút nữa là ngồi tù. Cũng chỉ vì Vương Đại Lý cứ rêu rao khắp nơi cái gì mà thần thám.
Lái xe đón chúng tôi là đích thân Hình đội trưởng, hắn không lớn tuổi lắm, chỉ trên dưới 30, làn da đen bóng, dáng dấp hơi mảnh khảnh, trên đường đi hắn nói sơ qua về vụ án cho tôi nghe.
Sáng sớm nay, nhà nghỉ kia có một đôi tình nhân thuê phòng, đang làm việc dở chừng thì cô gái đột nhiên khó thở, co giật dữ dội, người đàn ông còn tưởng là nàng đang lên đỉnh, không để ý. Sau đó đột nhiên phát hiện cơ thể cô gái lạnh dần, đưa tay bắt mạch mới biết đã tử vong, vội vàng báo cảnh sát.
Nhân viên pháp y đã xác định là trúng độc mà chết, nhưng bị đầu độc bằng cách nào, và chất độc là gì thì không tìm ra được. Trong khi đó hai người cùng nhau ăn cơm, cùng nhau thuê phòng, đến chai nước cũng cùng nhau uống.
Nếu giải phẫu để làm xét nghiệm chắc chắn có thể tìm ra chất độc, nhưng nhu vậy sẽ rất mất thời gian, có khi phải mấy ngày mới xong. Hình đội trưởng sợ tiến độ phá án bị chậm trễ nên mới nghĩ tới việc nhờ tôi ra tay.