Chương 164: Heo nói tiếng người
Nói tới đây, lão Trương lấy cái dùi cui điện trong túi xách ra, chúng tôi đồng thời kinh ngạc. Cái dùi cui bị chém thẳng đứng thành hai nửa, đến cả pin cũng bị cắt làm hai. Dù cho tia laser cũng khó mà cắt được chỉnh tề như vậy, kiếm nào có thể làm chuyện này? Hơn nữa dù kiếm có sắc đến đâu, không có thân thủ siêu phàm thì đừng mong chém được như thế.
Tôi đột nhiên nghĩ tới, kiếm khách thần bí mà lão Trương gặp liệu có liên quan tới bóng trắng giúp tôi cứu Quang trọc không?
Lão Trương vỗ ngực nói: "Cúc áo của ta bằng đồng mà còn bị cắt làm hai, cũng may ta mệnh lớn, chỉ bước tới nửa bước nữa tôi là đứt cổ rồi."
Tôi cười khổ: "Là hắn cố ý thủ hạ lưu tình, hắn đã có kiếm pháp xuất thần nhập hóa như vậy, ông thử nghĩ xem chém đứt cúc áo dễ hơn, hay chém đứt cổ ông dễ hơn? Có thể chém đứt cúc áo có nghĩa là hắn có thể tùy ý lấy mạng của ông, đây là một loại uy hiếp vô thanh."
Hoàng Tiểu Đào phẫn nộ đập bàn: "Thật to gan, dám đánh cả cảnh sát, ta không bắt hắn không được."
Lão Trương bị lời tôi nói dọa sợ, sắc mặt tái xanh, tôi hỏi: "Hiện trường có mất đồ đạc gì không?"
Lão Trương lắc đầu: "Sau chuyện, ta kiểm tra một chút, trong phòng những đồ giá trị vẫn còn nguyên."
Tôi nghĩ có lẽ hắn muốn tìm thứ khác, Vương Đại Lý xen vào: "Người này nhất định có liên quan tới cô gái mất tích.'
Tôi gật đầu: "Cũng có thể, phải rồi lão Trương, người mất tích tên là gì?"
"Từ Tiểu Huệ." Lão Trương trả lời.
Tiểu Đào hỏi ông ta có nhớ tướng mạo người kia không? Lão Trương nói nếu gặp lại mới nhận ra, bởi vậy Tiểu Đào bảo cảnh sát dẫn ông ta tới khoa giám định bằng hình ảnh. Sau khi lão Trương đi, chúng tôi lại nghiên cứu cái dùi cui bị chém, thấy khó mà tưởng tượng nổi.
Tôi không kể chuyện xảy ra trong trường cho Tiểu Đào, vì cảm thấy người này có gì đó dây mơ rễ má với mình, hắn hạ thủ lưu tình đối với lão Trương thì xem ra không phải người xấu.
Một lát sau, Tiểu Chu ở bên ngoài gọi: "Hoàng tỷ, mau tới đây xem một chút, người này chắc chắn các cô biết."
Chúng tôi tới khoa giám định, trong máy tính hiện lên một gương mặt mà tất cả mọi người đều rất quen thuộc. Đây chẳng phải diễn viên điện ảnh Trương Nghệ Hưng sao? Vương Đại Lý la lên: "Thì ra Trương Nghệ Hưng ngoài làm diễn viên, còn là một đại hiệp à?"
Lãi Trương lúng túng gãi đầu: "Ta nhớ qua qua thì hắn giống thế này."
Khả năng người này tướng mạo cực giống Trương Nghệ Hưng, lão Trương hồi tưởng lại kết quả là ra một tấm hình diễn viên điện ảnh.
Chuyện này liền tạm thời gác lại, trong tay Tiểu Đào còn mấy vụ án chưa được xử lý, không có thời gian đi truy nã một tên đại hiệp.
Lúc đó chúng tôi cũng cho rằng Từ Tiểu Huệ mất tích chỉ là một vụ án thông thường, ai ngờ sau đó lại dính dáng tới một vụ án quỷ dị bí ẩn, tuy không phức tạp lắm nhưng có thể xếp vào top 3 vụ quỷ dị nhất trong những vụ mà tôi phá.
Mấy ngày sau, một buổi sáng, tiếng hét thảm phá vỡ sợ yên tĩnh của xưởng thịt heo thành phố Nam Giang. Tiểu Đào nhận được báo án, lập tức báo cho tôi, cả hai cùng chạy tới xưởng thịt.
Vừa vào trong khuôn viên xưởng, chúng tôi đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cùng mùi thối rữa của nội tạng. Một người mặc tạp dề chừng 40 tuổi đi tới nói hắn chính là người báo án, gọi là lão Lý. Sáng nay 5h chuyện xảy ra quá kinh khủng khiến lão Lý và nhân viên tạp vụ sợ đến phát điên.
Tôi hỏi chuyện gì, lão Lý nuốt nước bọt nói: "Heo...heo nói tiếng người!"
Thì ra tối qua bọn họ trực ca đêm, 4h sáng một xe tải heo chạy tới, bọn họ dỡ hàng, sau đó mang vào xưởng giết mổ tắm rửa sạch sẽ để bắt đầu giết thịt. Có nhiều nơi dùng điện để giết heo, nhưng do điện cao thế không tốt nên ở đây giết mổ thủ công.
Cách làm là dùng một móc nhọn cắm vào cổ heo, con heo sẽ giãy dụa mấy phút, sau khi chảy hết máu thì đưa tới xưởng lớn để xử lý.
Xưởng lớn là một tập hợp dây chuyền sản xuất, toàn bộ quá trình không cần đụng tay. Lão Lý và nhân viên tạp vụ, Tiểu Thịnh phụ trách treo heo lên móc sắt. Tiểu Thịnh năm nay chừng 20 tuổi, mới làm nghề này chưa lâu, cho nên lão Lý luôn dẫn hắn theo, có thể gọi là sư phụ hắn.
Hai người giống như mọi ngày, cắt một vết ở khớp chân sau của con heo và treo ngược con heo lên móc. Tuy nhiên khi Tiểu Thịnh cắt chân một con, lại phát hiện cấu tạo không giống lắm, hỏi lão Lý đây có phải heo bệnh không?
Lão Lý nói không thể nào, những con heo này trước khi đưa tới đây đều phải kiểm tra máu và nước tiểu, không thể có bệnh, chân không giống nhau có thể do bị thương từ trước.
Vì vậy cả hai tiếp tục công việc, treo con heo lên. Khi con heo đang treo lên thì đột nhiên nó mở mắt khiến Tiểu Thịnh giật mình. Lão Lý liền trấn an nói không vó gù, heo chưa chết hẳn cũng bình thường, Tiểu Thịnh lại nói con heo này cứ y như đang khóc!
Lão Lý nhìn lại, quả thật con heo đang chảy nước mắt, heo cũng có tuyến lệ nhưng chúng không giống con người dùng nước mắt để thể hiện bi thương, cho nên rất hiếm khi thấy heo khóc. Con heo kia vừa khóc vừa há miệng phát ra âm thanh quái đản, đồng thời chân trước nhúc nhích, thật giống như đang viết chữ.
Lúc này, dây chuyền bắt đầu hoạt động con heo kia liều mạng giãy dụa, phát ra tiếng kêu quái dị trầm thấp, Tiểu Thịnh đột nhiên hét lên: "Nó đang nói chuyện, nó nói mình là người. Mau dừng lại, mau dừng lại!"
Dây chuyền là tự động hoàn toàn, con heo bị đẩy vào máy cạo lông, trong đó nước sôi tới trăm độ, sau khi ủi xong thì dùng bàn chải sắt quét lên quét xuống, đưa ra ngoài rồi xẻ làm đôi. Khi Tiểu Thỉnh trông thấy nội tạng con heo, lập tức hét lêb, quỳ trên đất không ngừng gào khóc.
Lão Lý thấy việc có gì đó không đúng, vội đi ngắt cầu dao, đây là việc tương đối ảnh hưởng tới dây chuyền, nếu không có việc khẩn cấp họ sẽ không làm.
Chạy tới nơi, trông thấy nội tạng ở rãnh nước có chút khác biệt, Tiểu Thịnh giọng lạc đi: "Nó là người, chúng ta giết người rồi, cứu mạng!"
Nghe xong câu chuyện, chúng tôi đều kinh ngạc, Vương Đại Lý cứ há hốc mồm như pho tượng. Bên trong phân xưởng yên tĩnh, đột nhiên phát ra một tràng cười điên dại: "Người biến thành heo, heo biến thành người, chúng ta đều có tội, đều phải bị trừng phạt!"
Lão Lý lúng túng nói: "Là Tiểu Thịnh."
Tôi hỏi: "Ông khẳng định con heo kia là người?"
Lão Lý suy nghĩ một chút, đáp: "Không hoàn toàn, nhưng ta giết heo đã hai chục năm nay rồi, có thể khẳng định nó không phải heo."
Tôi vung tay lên: "Đi nhìn một chút xem."
Lúc đi ngang qua phân xưởng, tôi thấy chuồng xi măng bên cạnh có vài con heo mới giết, máu tươi chảy thành tầng trên đất, đông đặc lại. Mùi tanh lợm giọng khỏi phải nói, còn kinh khủng hơn so với hiện trường án mạng, tư chất tâm lý không tốt thì đúng là không thể làm nghề này.
Tôi hỏi lão Lý: "Mọi ngày các ông giết heo bằng cái gì?"
Lão Lý nhặt thanh kim loại dài dựng ở tường, đầu quấn miếng vải trống trơn, hình dáng như một cây súng trường, lão giải thích: "Đâm cái này vào cổ, chỗ đó là trí mạng của heo, đâm 1 cái là chết."
Tôi lại hỏi: "Người giết heo tối qua kinh nghiệm có dày dạn không?"
Lão Lý gật đầu: "Là một nhân viên tạp vụ có kinh nghiệm phong phú, nói chung là sẽ không có chuyện giết mà không chết."