Âm Phủ Thần Thám

Chương 177: Tương tây cản thi

Chương 177: Tương tây cản thi


Trong lúc tôi cấp cứu nạn nhân, Tiểu Đào với mấy vệ sĩ lôi Trần Đạt qua một bên để thẩm vấn. Lúc tôi tới đó, một vệ sĩ đang căng thẳng giải thích: "Ta chỉ đá hắn một cái, cũng không dùng nhiều sức..."
Tiểu Đào mắng: "Bớt nói nhảm, đánh nghi phạm trước mặt cảnh sát, đợi lát nữa theo ta về cục lấy lời khai."
Tôi hỏi rõ tình hình, thì ra sau khi Trần Đạt bị bắt thì chẳng nói câu nào, một tên vệ sĩ tức mình đá vào bụng hắn, Trần Đạt ngã xuống đất, tắt thở.
Tôi sờ động mạch cổ của Trần Đạt, quả nhiên đã chết, nhưng lúc ngón tay chạm vào, tôi có một cảm giác khác thường, da thịt hắn không hề đàn hồi hay có dầu mỡ, cứ như người đã chết từ lâu.
Tôi áp tai vào ngực hắn nghe ngóng, lập tức giật mình, lặp đi lặp lại mấy lần để xác nhận, sau đó đẩy mí mắt hắn ra quan sát, cử động thử khớp xương của hắn, cuối cùng hít một hơi khí lạnh: "Đây là một người chết!"
Tiểu Đào không hiểu: "Ai chẳng biết..."
"Không, ý của tôi là..."
Nhìn đám vệ sĩ đứng xung quanh, tôi định nói nhưng lại thôi, đây cũng là một vụ án quỷ dị, chi tiết không nên lộ ra ngoài.
Đang chờ cảnh sát tới, Hoàng lão gia lụ khụ chống gậy tới, vừa rồi ông ta đã nhìn thấy tất cả hành động của tôi, nhìn tôi một lượt, kỳ quái hỏi: "Tiểu tử, nhà ngươi làm nghề gì?"
Lần đầu nói chuyện với cha Tiểu Đào, tôi lễ độ: "Nhà tôi đều là người bình thường."
Hoàng lão gia gật đầu nói: "Trông ngươi gặp loạn không biến sắc, chắc hẳn cũng có bản lĩnh!" Sau đó kéo Tiểu Đào qua một bên, nói mấy câu.
Tôi không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng Tiểu Đào thì rất kích động, không ngừng la lên: "Chuyện của con không cần cha tham dự, con không muốn gả cho hắn!"
Đúng lúc này cảnh sát tới, Tiểu Đào lạnh lùng: "Cha, con đi làm việc."
Cảnh sát mang thi thể đi, hai chúng tôi cũng lên xe, Tiểu Đào cười khẩy nói: "Biết vừa rồi cha tôi nói gì không? Bảo tôi chia tay với anh, hy sinh vì sự nghiệp gia tộc một chút, gả cho con quỷ háo sắc họ Vương kia."
Tôi thở dài: "Hình như trong mắt những người buôn bán, lợi ích vĩnh viễn lớn hơn thân tình."
Tiểu Đào bất mãn nói: "Bởi vậy từ bé tôi đán chán ghét không khí gia đình này, chỉ hi vọng mình được sinh ra ở một nhà bình thường, phải rồi, lúc nãy anh định nói gì với tôi?"
Tôi nói: "Thực ra nghi phạm đã chết đượ một tuần rồi."
Tiểu Đào sợ hãi: "Điều này sao có thể, rõ ràng hắn chết trước mặt tôi mà?"
"Nhưng cơ thể của hắn và nội tạng đều thể hiện đặc điểm của xác chết một tuần." Tôi giải thích.
Hoàng Tiểu Đào trợn mắt há mồm: "Nói như vậy hắn là một cương thi à?"
Tôi hỏi: "Lúc trước Trần Đạt này có mâu thuẫn gì với bà chủ công ty dược Hoa Vinh không?"
Tiểu Đào lắc đầu: "Một bên làm chuyển phát nhanh, một bên bán thuốc, cũng chẳng phải đối thủ cạnh tranh, lấy đâu ra mâu thuẫn? Hơn nữa họ đều là những nhân vật có uy tín danh dự, cho dù có va chạm cũng sẽ không đụng dao kiếm."
Tôi gọi điện cho Đại Lý, bảo hắn mang dụng cụ tới, hắn phàn nàn qua điện thoại: "Ngươi không để ta ăn cái lễ cho ngon được sao?"
Tôi nói: "Vất vả cho ngươi rồi, xong việc ta bồi thường ngươi bữa ăn."
Chúng tôi về cục cảnh sát, Tiểu Đào nói phải đi thay đồ, tôi tháo đồng hồ xuống, nói: "Vai diễn cũng xong rồi, tôi không có thói quen đeo đồng hồ, cô cầm về đi."
Tiểu Đào cười: "Bớt bớt đi, tôi tặng anh thì nó là của anh."
Tôi đành tạm thời thả nó vào trong thí, lát sau Tiểu Đào đã mặc cảnh phục đi ra: "Đúng là mặc đồ này vẫn thoải mái nhất!"
Lát sau, Vương Đại Lý cũng tới, oán giận nói: "Đám kẻ xấu này cũng thật là, sao cứ phải chọn ngày tết để gây án, chẳng có nhân tình, sau này phải ban bố một điều luật, ngày nghỉ lễ mà phạm pháp, tội sẽ tăng thêm một bậc."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Ngươi phàn nàn ghê quá, những ngày lễ tết là thời điểm cảnh sát bận bịu nhất, ta đã sớm quen rồi."
Chúng tôi tới phòng giữ xác, Vương Đại Lý núp sau lưng tôi, trông thấy trên giường là một thi thể nam giới, liền vỗ ngực nói: "Cũng còn may, thi thể lần này không kinh dị lắm."
Tôi thì ngược lại, trong lòng thầm cảm thấy lần nghiệm xác này sẽ rất khó khăn.
Trong túi thi thể có một chùm chìa khóa, nửa bao thuốc nhuyễn trung hoa, một chiếc bật lửa do khách sạn tặng, và một điện thoại Iphone, tất cả giao cho Tiểu Đào.
Tôi cẩn thận ngửi đầu tóc, quần áo của thi thể, phát hiện mùi thối rữa, lại lấy kéo tách chút mẫu da và tóc.

Sau đó dùng rong biển xám để thu thập vân tay trên cơ thể hắn, có chừng bốn năm loại, chắc đều do vệ sĩ lưu lại nhưng vẫn dùng băng keo trong suốt dán từng cái mang cho đội kỹ thuật so sánh.
Làm xong những việc trên, tôi bắt đầu cắt quần áo người chết ra, đặt hắn nằm trần truồng trên giường khám nghiệm.
Nhưng trên bụng hắn có một giấu dày da nhìn được bằng mắt thường. Người sau khi chết tế bào không có chức năng tự bổ sung, vết tích lưu lại sẽ không bị mất đi.
Cổ Trần Đạt cũng có một hàng vết móng tay cào, là lúc rượt đuổi với vệ sĩ gây ra. Tôi gọi Tiểu Đào qua nhìn, máu ở vết cào tương đối cũ, da ở vết thương cuộn vào chứ không co lại, Tiểu Đào đã thấy qua rất nhiều xác chết, biết đây là vết thương sau khi tử vong, che miệng kinh ngạc: "Đúng là một người chết!"
Vương Đại Lý bĩu môi: "Chẳng phải người chết thì là người sống à?"
Tiểu Đào hung hăng lườm hắn một cái: "Đừng nói leo!" Sau đó hỏi tôi: "Tống Dương, trên đời có thủ đoạn điều khiển được xác chết sao?"
Tôi nói: "Theo lẽ thường thì không tồn tại."
Tiểu Đào nói: "Vậy không theo lẽ thường thì sao?"
Tôi liệt kê những thứ có thể nghĩ đến như thuật Tương tây cản thi, bí thuật phục xác, hay còn có Dưỡng thi thuật của Thái Lan.
Tương tây cản thi từ trước đến nay vẫn luôn bí ẩn. Ở vùng Tương Tây, người ta thường gặp hai người đàn ông mặc áo dài trắng đi trên núi, theo sau là mấy 'người' nhảy lò cò, trên trán dán bùa, gọi là cản thi. Dân gian vẫn có câu nói: "Ba người ở trọ, hai người ăn cơm" chính là để chỉ cản thi nhân.
Những năm 50, chiến sĩ giải phóng quân nọ có lần gặp hai gã cản thi thân, mới khám phá ra bí mật trong đó. Thì ra cản thi nhân là dùng hai thanh trúc luồn qua cánh tay của thi thể để khiêng đi, do trúc mềm dẻo nên lúc khiêng thi thể cứ nhảy lên nhảy xuống.
Tiếp đến là thuật phục xác của Nam Mỹ, cùng với truyền thuyết về zombie là nguồn cảm hứng cho trò chơi Resident Evil. Có lần một du khách nước ngoài đột nhập vào bộ lạc người Haiti, nửa đêm thấy một đám người chân tay cứng đờ đang cày ruộng, tới khi trời sáng, chúng tự động quay lại nằm xuống hố. Tới gần thì phát hiện đều là người chết. Sau đó khoa học giải mã bí ẩn này, thật ra là do độc tố tetrodotoxin khiến họ rơi vào trạng thái chết lâm sàng.
Cuối cùng là Dương thi thuật của Thái Lan, còn được gọi là Gumantong (kumathong), là một phương pháp biến xác trẻ em thành thây khô, sau đó tùy ý điều khiển, nhưng chủ yếu là điều khiển linh hồn, còn điểu khiển thể xác thì không hiệu quả lắm.
Tổ tiên tôi cũng có ghi lại một số trường hợp tương tự, nhưng cuối cùng bị chứng minh là giả, hoặc là do người sống hóa trang. Lúc Trần Đạt chết, mọi người đều chứng kiến cho nên không thể đóng giả, không có giá trị tham khảo.
Nói xong, Vương Đại Lý hào hứng la lên: "Còn có một khả năng, là vật tà âm quấy phá!"
Tôi cau mày: "Cả ngày cứ đọc mấy loại truyện vớ vẩn."
Hắn nói: "Ngươi làm sao phủ nhận khả năng này được, lúc trước chúng ta đã từng phá một vụ án như vậy cơ mà."
Tôi nói: "Ta không phủ nhận, nhưng phải xem xét dưới tình hình bình thường đã, sau đó mới xét tới điều kiện bất thường."
Tôi xắn tay áo lên, ra lệnh: "Vương Đại Lý, mua giúp ta ít đồ, ta cần mấy lọ giác hơi, rượu trắng nồng độ cao, khăn tắm, muối và một kg hồng xanh."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất