Chương 178:
Vương Đại Lý cười hề hề: "Đầu bếp Tống lại chuẩn bị nấu cái gì à?"
Tôi mắng: "Bớt nói nhảm, đi nhanh về nhanh!"
Sau khi Vương Đại Lý đi khỏi, tôi mang mấy mẫu da tóc sang cho tổ kỹ thuật xét nghiệm, lúc về thì thấy Tiểu Đào đang nói gì đó với mấy cảnh sát đứng trước cửa, tôi hỏi có chuyện gì à?
Họ nói, nữ đại gia đã được cứu sống, thông qua bà ta được biết, công ty dược với công ty của Trần Đạt gần đây có mâu thuẫn. Nữ đại gia có một lô hàng cần Trần Đạt vận chuyển, nhưng sau đó có công ty vận chuyển khác ra giá thấp hơn, nữ đạo gia liền đơn phương phá hợp đồng.
Vi phạm hợp đồng là điều rất bình thường trong lĩnh vực kinh doanh, ai ra giá rẻ hơn thì có người hợp tác, cái này cũng dễ hiểu. Trần Đạt sẽ không vì chuyện vặt vãnh này mà giết người, hơn nữa tài sản của công ty hắn rất lớn, tổn thất nhỏ này coi như không đáng kể.
Nói gì thì nói, hắn sẽ không ngu tới mức vì xích mích này mà đích thân động thủ với nữ đại gia.
Ngoài ra cảnh sát còn điều tra được, một tuần này Trần Đạt không hề tới công ty, bản thân là chủ tịch, không ai quản thúc, nhân viên trong công ty nói hắn thường đi du lịch một mình.
Một điều nữa, tài khoản cá nhân của Trần Đạt phát hiện đã bị lấy đi 20 triệu, đó gần như là toàn bộ số dư trong tài khoản ấy.
Vừa nghe thấy hai từ du lịch, tôi liền có một suy nghĩ, vội hỏi: "Thông thường Trần Đạt hay đi du lịch ở đâu?"
Cảnh sát đáp: "Hắn là một người yêu thích du lịch, khắp nơi trên thế giới hắn đều đi, không có nơi nào là thường xuyên."
"Vậy ai rút tiền trong tài khoản của hắn?"
Cảnh sát nói: "Chúng ta còn đang liên lạc với ngân hàng, xin sao kê."
Tôi nói vất vả cho các vị rồi, Tiểu Đào tự nhủ: "Một ông chủ thành đạt, sao lại muốn giết người, phải chăng hắn có mối tư thù gì với bà ta?"
Tôi đáp: "Vụ án vẫn chưa phá băng, đừng nóng vội kết luận, nhưng có một điều có thể khẳng định, Tràn Đạt là người bị hại chứ không phải hung thủ."
Tiểu Đào gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy."
Lát sau, Vương Đại Lý lỉnh kỉnh xách mấy túi đồ vào, thở hổn hển: "Mua này trái hồng khó mua, ta phải chạy mấy cái siêu thị mới chọn được số trái xanh này, Tống Dương, ngươi cần mấy thứ này làm gì?"
Tôi đáp: "Đợi lát nữa ngươi sẽ biết."
Quay về phòng giữ xác, tôi vào thẳng vấn đề: "Ban nãy dùng thính cốt biện âm tôi phát hiện một điều khả nghi. Mặc dù nội tạng của Trần Đạt đã ngưng làm việc một tuần rồi, nhưng không hề có dấu hiệu phân hủy, bởi vậy tôi phải xem trong dạ dày hắn có gì."
Tôi bảo Đại Lý bưng một chậu nước nóng đến, dấp khăn mặt vào, sau đó chườm lên ngực với lưng cái xác. Đoạn rút cái chày trong túi nhờ Đại Ký giã mấy quả hồng xanh thành bột nhão.
Chờ hắn giã xong, tôi bỏ một chút muối vào bã hồng, đánh lên thành bột, rồi đắp vào ngực thi thể.
Vương Đại Lý hỏi: "Bã hồng trộn muối có tác dụng đặc biệt gì sao?"
Tôi giải thích: "Trong trái hồng có một loại axit tannic, có thể làm co cơ và ép chất chứa trong dạ dày ra ngoài, muối giúp nó dễ thẩm thấu hơn."
Vương Đại Lý nhổ nước bọt: "Phí công phí sức làm gì, mổ ra chẳng phải nhanh hơn sao?"
Tôi lườm hắn một cái: "Ngươi có chịu được cảnh đó không?"
Hắn nhất thời rùng mình. Tiểu Đào đứng cạnh hỏi: "Co cơ? Nhưng người đã chết một tuần rồi, liệu có tác dụng không?"
Tôi lắc đầu: "Không biết nữa."
Hai người lộ vẻ ngạc nhiên, Đại Lý nói: "Dương tử, quả là ly kỳ, lần đầu thấy ngươi tự nhận là không chắc chắn."
Tôi cười: "Ta làm như vậy là một thí nghiệm thôi, nếu có tác dụng như đã nói chứng tỏ đây không phải cương thi, còn nếu nó không hoạt động thì đây là một cương thi, lúc đó nên cân nhắc mời cao nhân tới tương trợ..."
Sau khi đắp đầy bột hồng nhuyễn, thì nằm im trên giường, phải tới 15 phút sau, mới đột nhiên cử động, chân giường cọ xát xuống sàn, phát ra âm thanh ghê răng.
Vương Đại Lý hét lên: "Xác chết vùng dây!" Sau đó nhảy ra sau tôi, Tiểu Đào cũng sợ đến cắn chặt môi.
Tôi trấn an cả hai, nói không sao đâu, chẳng qua là cơ bắp bị co rút dẫn tới cơ thể cử động thôi.
Lúc này, thi thể giống như muốn nôn, cổ họng phình to lên, tôi bảo Đại Lý mau mang cái đồ đựng đến, nhanh chóng lật thi thể lại. Vương Đại Lý hứng cái chậu nhôm ở dưới, chỉ thấy một dòng chất lỏng màu nâu từ cổ họng caia xác chảy ồ ồ vào chậu.
Đại Lý ghê tởm quay mặt đi, cau mày. Đợi tới khi thi thể đã nôn hết, tôi lấy cái chậu từ tay hắn, một mùi rượu nồng nặc bốc lên, căn bản không cần xét nghiệm thành phần.
Tôi ngửi qua, nói: "Trong này có rượu trắng, champagne, còn đủ loại rượu khác nữa! Có thể thấy khoảng thời gian này hắn không ăn gì, chỉ uống rượu thôi."
Hoàng Tiểu Đào chợt ngộ ra: "Chẳng trách trong bữa tiệc hắn cứ nốc rượu ừng ực."
Vương Đại Lý nhe thế liền hỏi: "Bữa tiệc? Bữa tiệc nào? Mẹ nó chẳng lẽ ngươi đi dự tiệc ở đâu, ta đã nghi nghi rồi, làm gì có chuyện sáng sớm Tống Dương lại chải đầu cạo râu."
Tôi nói: "Đừng quan tâm quá đến vấn đề đó, chúng ta tập trung vào vụ án."
Người chết mà vẫn có thể nôn mửa, điều này cho thấy cơ bắp hắn không hoại tử, cũng không phải cương thi, mà là tất cả các cơ quan nội tạng trong người hắn đều ở trạng thái bị ngưng hoạt động. Tôi không thể tưởng tượng một người có thể sống sót trong tình trạng này.
Hắn đã nôn nhiều như vậy, chứng tỏ lượng rượu hắn uống vào phải nhiều hơn chỗ này. Tại sao lại phải uống nhiều rượu như vậy, cơ thể ở vào trạng thái ngưng trệ, chắc chắn là không còn cảm nhận được khoái cảm của việc uống rượu, vậy uống có ý nghĩa gì?
Tôi hỏi: "Người uống rượu sẽ có biểu hiện gì?"
Vương Đại Lý mặt đầy khó hiểu: "Sẽ say!"
Tiểu Đào nói: "Mặt đỏ, nhịp tim tăng, tốc độ lưu thông máu mạnh, tinh thần phấn chấn."
Tôi trầm tư, chẳng lẽ người chết uống rượu vào sẽ thấy thoải mái?
Trong chậu nhôm, ngoài rượu còn có một ít cặn bã trắng và đỏ, giống như vỏ của loại thuốc nào đó, để sau này kiểm tra xem. Tôi chợt nhận ra đây là một chậu nhôm, Đại Lý thự sự chẳng có chút kiến thức căn bản nào, thành phần axit trong dạ dày con người là clohidric, nó sẽ ăn mòn nhôm. Thông thường pháp y phải lót một lớp nylon dưới đáy chậu.
Đâm lao thì phải theo lao, lỡ rồi nên tôi đưa chậu ra hướng ánh sáng, quan sát bề ngoài của đám dịch, Đại Lý tò mò: "Tống Dương, ngươi đang nhìn gì mà chăm chú thế, bãi nôn của người chết đẹp lắm sao?"
Tôi nói: "Thưởng thức rượu tất nhiên đầu tiên phải ngửi, sau đó nhìn, rồi mới nếm thử."
Vương Đại Lý nôn ọe: "Ta chịu hết nổi rồi
" Sau đó bụm miệng lao ra ngoài.
Tiểu Đào cười: "Anh cũng ác lắm."
Tôi vẫy tay: "Lại đây xem này."
"Xem cái gì?" Tiểu Đào bước tới.
"Không có axit dạ dày trong đó." Tôi đáp.
Tiểu Đào khịt mũi nói: "Hình như vậy, thường người ta nôn sẽ có mùi chua chua dịch vị, nhưng cái này lại không có."
Vụ án này thực sự khiến tôi hưng phấn, rốt cuộc hung thủ làm cách nào mà có thể biến một người sống sờ sờ thành cái xác biết đi?
Tôi đặt chậu xuống, tìm kiếm cẩn thận trên thi thể, cuối cùng phát hiện một lỗ kim ở vùng thắt lưng. Phát động động u chi đồng quan sát một lúc, tôi nói: "Lỗ kim này mới đâm cách đây không lâu, chỉ khoảng trên dưới bốn tiếng."