Âm Phủ Thần Thám

Chương 190: Tống đại thần thám

Chương 190: Tống đại thần thám


Trên bàn nhậu đều rất náo nhiệt, Vương Nguyên Thạch với Tôn Lão Hổ vung quyền đấu rượu, những người khác thì cười cười nói nói. Riêng tôi bị kẹp giữa trận cãi vã của Tiểu Đào và Băng Tâm, khó chịu vô cùng.
Được ba tuần rượu, Tôn Lão Hổ nói: "Hôm nay mời mọi người đến, một là ăn mừng, hai là đi thực tế."
Tôi ngẩn người một chút, ngoài tôi ra, tất cả đều sống tại Nam Giang, còn đi thực tế ở đâu? Tiểu Đào thì bình tĩnh, nhỏ giọng nói: "Tôn Lão Hổ mời cơm, làm gì có chuyện miễn phí."
Thì ra cuối năm nay, cục muốn thành lập một tổ đi dọn dẹp những vụ án cũ còn tồn đọng, giám đốc Trình chỉ đích danh tôi phải tham gia. Thực ra ba cái chuyện lặt vặt này trước đây thường là bọn Tiểu Đào đảm trách, đã sớm thành thói quen, lễ tết mới là lúc cảnh sát bận bịu nhất.
Lần này ngoại trừ tôi, còn có Băng Tâm cùng đi, lấy danh nghĩa là pháp y thực tập. Dọn dẹp án nhỏ tồn đọng không nguy hiểm lắn cho nên Tôn Lão Hổ yên tâm cho nàng đi trau dồi kinh nghiệm.
Tôn Lão Hổ nói xong, Hoàng Tiểu Đào giơ ly rượu lên: "Năm nay có Tống đại thần thám, chắc mọi người sẽ được về sớm ăn tết thôi."
Nói xong nhấ loạt vỗ tay vang dội. Tôi hỏi: "Tôn thúc thúc, chúng tôi phải đi đâu để dọn dẹp án cũ?"
Tôn Lão Hổ đáp: "Năm nay nhiệm vụ của các ngươi là đi huyện Thanh Liên thuộc ngoại ô thành phố. Trong huyện có vài án mạng, ta tin với tài nghệ của ngươi thì rất nhanh sẽ xong hết.
Tôi khẽ mỉm cười: "Tôn thúc thúc quá khen!"
Bị ký thác kỳ vọng khiến tôi cảm thấy áp lực, bởi án khó phá nhất lại thường là những vụ đơn giản. Thêm nữa thời gian cũng đã qua khá lâu, manh mối, nhân chứng cũng không có, phá những vụ này đảm bảo không hề dễ dàng.
Tôn Băng Tâm oán giận nói: "Cha, đừng có đội mũ cao cho Tống Dương ca ca, huynh ấy muốn về quê ăn tết, bị cha lôi kéo vào công việc cực nhọc này. Tống Dương ca ca cũng đâu phải cảnh sát chính quy, dựa vào cái gì phải nghe cha sai khiến, cha không biết ngại à?"
Tôn Lão Hổ cười ha hả: "Con gái nói đúng, đại chất tử, năm nay vất vả cho ngươi một chuyến, chờ các ngươi trở về ta sẽ tự mình mở tiệc tẩy trần." Sau đó lại nói: "Đại chất tử, hiện giờ thanh danh ngươi đã vang dội trong tỉnh, các cơ sở phía dưới mong ngươi như mong trăng sáng, hay là ngươi nhận chức tổ trưởng tổ chuyên án đi, ta cảm thấy rất xứng đáng, mọi người thấy sao?"
Không ít người rối rít ra vẻ đồng ý, lần trước sang Võ Khúc làm việc tôi đã nếm đủ khổ sở rồi, vội vàng từ chối: "Tôn thúc thúc, quả thực con không có tài lãnh đạo, hay là để Tiểu Đào làm tổ trưởng đi, nàng rất có năng khiếu lãnh đạo hơn nữa như vậy con mới có thể chuyên tâm phá án."
Tôn Lão Hổ gật đầu: "Được, vậy thì theo lời ngươi, để cho Hoàng Tiểu Đào dẫn đội."
Khóe miệng Tiểu Đào hơi cong lên, đưa cho tôi lý nước trái cây, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn!"
Tôi cười: "Khỏi cần khách sáo!"
Chúng tôi định buổi chiều sẽ lên đường, cơm nước xong tôi đưa thẻ ngân hàng của nữ đại gia cho Tiểu Đào, kể rõ sự tình. Nàng thở dài nói: "Thật là liêm khiết, nếu như ở trong ngành, anh sẽ được bằng khen đấy."
Tôi căn dặn: "Nhất định phải trả lại, tôi không muốn sau này gặp bà ta lại phải ăn nói khúm núm."
Ra tết, Hoàng Tiểu Đào cho tôi biết, vụ án này ảnh hưởng rất lớn đến nữ đại gia, bà ta đã từ chức tổng giám đốc, hàng ngày chỉ ở nhà ăn chay niệm phật, những chuyện này là nói sau.
Tôi về trường dọn dẹp một chút, dời vé tàu lại, nói với trong nhà là có thể về trễ mấy hôm.
Buổi chiều Hoàng Tiểu Đào tới trường đón tôi, Tôn Băng Tâm cũng ngồi trên xe của nàng, bảo tôi ra ghế sau ngồi cùng. Cả hai có mặt cùng lúc khiến tôi rất khó xử, chỉ có thể chọn biện pháp lưỡng toàn: "Chẳng phải muội sắp thi bằng lái sao? Lên ngồi trước với Tiểu Đào đi, học hỏi một chút kinh nghiệm."
Hoàng Tiểu Đào lái xe tới trạm thu phí thì gặp xe của Vương Nguyên Thạch. Hơn bốn giờ chiều chúng tôi mới tới huyện Thanh Liên. Huyện này không lớn lắm, có cảm giác chỉ là mấy con phố. Tới trụ sở công an huyện, bên ngoài có mấy người đang giơ cao biểu ngữ: "Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo thành phố tới khảo tra công việc!"
Chúng tôi vừa xuống xe, một cảnh sát lùn, mập hô to: "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Mấy người đồng loạy vỗ tay: "Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!" Khiến chúng tôi ngại muốn chết.
Gã béo lùn là trưởng phân cục ở đây, họ Phong, tới bắt tay từng người chúng tôi, nói: "Mọi người trăm công nghìn việc mà vẫn bớt thời gian xuống đây khảo tra, thật là vinh hạnh của chúng tôi! Mọi người chờ tổ chuyên án như nắng hạn chờ mưa giông, ta thay mặt toàn huyện hoan nghênh nhiệt liệt. Phải rồi, trong đây, vị nào là Tống đại thần thám?"
Băng Tâm liền đẩy tôi ra: "Đây đây, anh ấy là Tống đại thần thám bằng xương bằng thịt."
Phong quận trưởng kinh ngạc há mồm: "Ai da, thì ra Tống thần thám còn trẻ như vậy! Đúng là cổ kim anh hùng xuất thiếu niên, những sự tích của ngài chúng tôi đã được nghe qua, vô cùng thán phục."
Tôi lúng túng gãi đầu: "Phong quận trưởng, ông không cần khách khí như vậy, tôi chỉ là một cố vấn bình thường thôi."
Phong quận trưởng nói: "Gần đây chúng tôi định mở một buổi thuyết trình về kỹ thuật pháp y cổ đại, hy vọng Tồng Thần thám không keo kiệt dạy bảo."
Tôi nhất thời cứng họng. Bảo tôi giảng bài? Tiểu Đào nhìn tôi cười, quả đúng là người sợ nổi tiếng, heo sợ mập.
Phong quận trưởng rất nhiệt tình, đặt phòng cho chúng tôi ở khách sạn, còn mời chúng tôi đi ăn, Hoàng Tiểu Đào xua tay: "Ăn uống gì giờ này, chúng ta đi xem một chút án kiện."
Phong quận trưởng gật đầu lia lịa: "Tốt quá, vậy chúng ta đi!"
Chúng tôi vào trong trụ sở, một cảnh sát mặt trắng bệch, cao gầy ôm chồng hồ sơ tới. Phong quận trưởng giới thiệu sơ qua, hắn họ Trần, là người có năng lực nhất ở đây, thời gian này sẽ tận tình hỗ trợ chúng tôi.
Cảnh sát Trần gật đầu chào hỏi, Hoàng Tiểu Đào cũng đáp lễ sau đó chúng tôi bắt đầu lật xem hồ sơ
Tiến độ phá án ở đây rất chán, một năm có hai vụ án mạng mà cũng không điều tra. Một án là án chặt xác, nạn nhân không rõ danh tính, thi thể bị vứt ở công trường vào tháng 6 năm ngoái, đã phân hủy nặng và khó nhận dạng do thời tiết nóng bức. Trong huyện có rất nhiều người ra ngoài đi làm không có liên lạc, nên không xác minh được danh tính.
Vụ thứ hai là án giết người hủy dung nhan, nạn nhân là một cô gái thợ làm tóc, thi thể được phát hiện trong rừng vào tháng 4 năm ngoái.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi cảm thấy thủ pháp của hung thủ rất điêu luyện, không giống như lần đầu gây án, liền hỏi cảnh sát Trần: "Đã từng có vụ án nào tương tự xảy ra chưa?"
Hắn không biểu hiện, đáp: "Chưa từng."
Phong quận trưởng nói: "Ở đây là một huyện nhỏ, không giống thành phố lớn dân số di cư đông đúc, dễ xuất hiện những tội phạm cùng hung cực ác."
Lúc Phong quận trưởng nói chuyện, có cảm giác hắn hơi căng thẳng, chẳng lẽ có điều gì đang giấu tôi?
Băng Tâm nãy giờ cứ lật xem vụ án chặt xác, nàng hỏi: "Có thể đi xem thi thể một chút không?"
Cảnh sát Trần nói: "Được, ta dẫn cô đi."
Tiểu Đào liền pháu hai cảnh sát đi cùng, một là để hỗ trợ Băng Tâm, hai là để bảo vệ nàng, Tiểu Đào thật là cẩn trọng.
Từ lúc tới đây cũng đã bốn tiếng đồng hồ, Phong quận trưởng cứ khăng khăng mời chúng tôi đi ăn, mọi người cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Trên bàn rượu, Phong quận trưởng trò chuyện vui vẻ, không ngừng mời rượu Tiểu Đào, bởi nàng có chức vụ cao nhất ở đây. Tôi có cảm giác Phong quận trưởng này là một con cáo già trong quan trường, thực ra cái ghế quận trưởng này cũng khá nhỏ, mặc dù đứng đầu huyện nhưng quyền hạn chẳng có là bao, thường ngày căn bản là không có cơ hội lập công, cho nên chỉ giậm chân tại chỗ.
Những cảnh sát khác trong huyện cũng có mặt, trong bữa tiệc mặc dù cười cười nói nói, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy giữa hai nhóm người có một sự tách biệt nào đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất