Âm Phủ Thần Thám

Chương 189: Nữ đại gia trả ơn

Chương 189: Nữ đại gia trả ơn


Sau khi vụ án Từ Cương khép lại, kỳ thi của tôi cũng sắp sửa kết thúc. Hôm nay từ phòng thi đi ra, tâm trạng khá thảnh thơi, tôi cùng Đại Lý bàn nhau xem đi đâu ăn một bữa.
Đây là mùa đông cuối cùng của đời sinh viên, sau này muốn tụ tập cũng không có cơ hội, nên hắn định gọi tất cả bạn cùng phòng đi nhậu một bữa.
Vừa về tới chân ký túc, chợt trông thấy một quý phụ mặc áo khoác lông chồn đứng ở lối lên xuống. Ban đầu tôi nghĩ rằng chỉ là một phụ huynh sinh viên nào đó, cho tới khi bà ta cất tiếng gọi.
"Tống Dương, ha ha, ta tìm được cậu rồi!"
Tôi ngẩn người một chút rồi mới chợt nhận ra, thì ra là nữ đại gia. Bà ta đã bình phục, trên dưới lại toát ra phong thái quý tộc như trước. Biết rằng bà ta tới đây nhất định là muốn báo ơn, có điều chuyện này là tôi nhức đầu nhất.
Vương Đại Lý thấp giọng hỏi: "Có cần ta tránh mặt một chút không?"
Tôi vội nói: "Đừng, cứ ở đây với ta."
Nữ đại gia đi tới: "Ai da, thật là tốn công sức mới hỏi thăm được địa chỉ của cậu. Có ai ngờ được lại chính là một tiểu soái ca, cho ta báo đáp ơn cứu mạng."
Tôi cố giải thích, chuyện này không phải do mình tôi làm, nhưng nữ đại gia sống chết không chịu đi. Bà ta nói lúc đó bị chôn chặt trong tường, muốn sống không được, muốn chết không xong, trước mắt chỉ một màu đen kịt. Nhất là hàng ngày còn nghe được tiếng động bên ngoài, bà ta liều mạng cố sức gõ vào tường nhưng chẳng ai nghe, toàn thân như tan vỡ.
Cho đến ngày đó được tôi tìm thấy, giọng nói của tôi đối với bà ta như là thượng đế, nằm trong bệnh viện giọng tôi cứ văng vẳng bên tai, bất luận thế nào cũng phải báo đáp ân tình.
Vừa nói, bà ta vừa lôi quyển séc ra, xé một tờ đưa cho tôi cùng cây bút, cười nói: "Ta chỉ là một tục nhân, chẳng biết báo đáp thế nào, tấm séc này cậu tự viết đi."
Tôi cười khổ: "Phu nhân, dù gì tôi cũng coi như là cảnh sát, làm sao có thể nhận tiền của bà?"
Nữ đại gia cười: "Ta đã hỏi thăm rồi, cậu chỉ là một cố vấn ngoài ngành, không tính là cảnh sát chính thức. Nếu không nhận câu bảo tôi làm sao an tâm mà sống?"
Vương Đại Lý cũng nhỏ giọng: "Cho bà ta chút thể diện đi!"
Tôi thở dài một tiếng, biết tấm séc này không viết thì bà ta nhất định không về, liền viết số 100. Nữ đại gia cau mày: "Tống thần thám, cậu đang chửi tôi đấy à?"
Tôu lại thêm hai số 0, là 1 vạn tệ, bà ta vẫn lắc đầu: "Quá ít!"
Tôu nói: "Phu nhân, ta biết bà là người có tiền, nhưng 1 vạn tệ đối với sinh viên chúng ta mà nói đã là rất nhiều rồi, nhận số tiền này tức là đã phá lệ..."
Nữ đại gia nói: "Ta mặc kệ, cậu có ân tái sinh với ta, có cho cậu cả công ty cũng không quá, cậu nhận nhiều một chút thì lòng tôi thanh thản hơn một chút, xin cậu!"
Tôi cất tấm séc, kiên quyết nói: "Mời bà về đi."
Xoay người bước vào ký túc, chỉ mấy phút sau Vương Đại Lý đi lên, cầm một tấm thẻ ngân hàng đặt lên bàn tôi, hắn vô tội nói: "Ta đã nói là ngươi sẽ không nhận đâu, nhưng bà ấy cứ nhét vào tay ta, nếu không thì không cho ta đi, ngươi xem có buồn cười không?"
Tôi hỏi: "Người đâu?" Chạy ra lan can, phát hiện bà ta đã lái xe đi mất. Tôi dùng máy tính tra thử, trong thẻ có 1 triệu tiền gửi ngân hàng.
Khoản tiền này nhận thì không ổn, tôi liền hỏi: "Hay là đi từ thiện?"
Vương Đại Lý nói: "Từ thiện thì cũng phải dùng danh nghĩa của ngươi, như vậy khác gì nhận tiền. Nếu thật sự ngươi không muốn nhận thì..." Mặt hắn đầy vẻ cợt nhả, nhìn tôi rồi lựa lời: "Đưa cho Tiểu Đào tỷ tỷ xử lý đi."
"Thực ra ta cảm thấy cũng có gì đâu, dù gì ngươi cũng cứu mạng bà ta..."
Tôi nghiêm mặt: "Cái gì cũng có thể thiếu, nhưng không thể thiếu nợ ân tình, biết chưa?"
Vương Đại Lý tỏ bẻ sùng bái: "Biết. Mẹ ơi, ngươi trưởng thành quá, nếu như ta là con gái thì đã yêu ngươi rồi."
Tôi bật cười: "Cút sang chỗ khác."
Cũng chẳng phải là tôi quá thanh cao, đối mặt với số tiền 1 triệu cũng thật sự động tâm, nhưng ông nội đã dặn, phá án tuyệt đối không như làm ăn, một khi dính vào lưới ân huệ, sớm muộn sẽ mang tới tai họa, đây là nguyên tắc.
Dù vậy, vẫn có những người tặng đồ cho tôi. Sau tết tôi nhận được một giỏ quà, trong đó có một vé VIP hộp đêm Emgrand. Nhìn thoáng qua tôi cũng biết thứ thô tục như vậy là của ai tặng, tôi trả lại hết, chỉ chừa lại tấn thiệp chúc mừng của thành phố Võ Khúc.
Cuối cùng kỳ thi cũng hoàn thành, người trong trường rời đi gần nửa, quang cảnh vô cùng trống trải. Ở nhà cũng gọi điện tôi về sớm chút. Sau khi lão nhị và lão đại của phòng về quê, tôi với Đại Lý làm một nồi lẩu nhỏ ở phòng, tâm sự đến đêm. Sáng hôm sau tiễn hắn ra ga xe lửa.
Bởi hôm nay có hẹn với Tiểu Đào, cho nên tâm tình hứng khởi, tôi cười đùa nhiều hơn thường ngày. Vương Đại Lý nghĩ rằng tôi cười đùa là vì hắn nên rất xúc động, nói với tôi rất nhiều lời từ biệt trước khi lên tàu.
Ra khỏi ga, tôi nhận được điện thoại, Tiểu Đào nói: "Xin lỗi, hôm nay phải cho anh leo cây rồi."
"Sao vậy, lại có vụ án à?"
"Không, Tôn Lão Hổ mời cơm, bảo gọi cả anh tới."
Tôi cười: "Vậy đâu tính là leo cây, vẫn được gặp cô mà, ở đâu tôi tới ngay."
Nàng nói một địa chỉ cho tôi: "Anh tới nhanh lên, tất cả đang chờ, không có anh thì không khai tiệc."
Tôi bỗng có cảm giác mình là Very important person, nhất thời phổng mũi, vội bắt xe tới nhà hàng.
Phục vụ dẫn tôi vào trong phòng riêng, những gương mặt quen thuộc đều đang ở đây, Tôn Lão Hổ, Vương Nguyên Thạch, Tiểu Chu cùng vài cảnh sát thường tham gia phá án. Bên cạnh đó còn có cả Băng Tâm, tôi rất kinh ngạc, sao nàng cũng tới?
Trông thấy tôi, Băng Tâm mừng rỡ, kéo tôi ngồi cạnh nàng và Tiểu Chu. Tiểu Đào trừng mắt: "Tiểu Chu, đổi chỗ cho ta!"
Tiểu Chu hiểu ý cười cười, đứng dậy nhường ghế. Tiểu Đào vừa ngồi xuống thì Băng Tâm trừng mắt lườm qua, nàng cũng lườm lại, ánh mắt hai người như có dòng điện chạm nhau trong giữa không trung, tôi bị kẹp khỏi phải nói lúng túng thế nào.
Tôi hỏi han: "Tôn thúc thúc, chân thúc sao rồi?"
Tôn Hổ cười: "Đã sớm lành, cơ thể ta làm bằng sắt, dùng hai mươi năm nữa vẫn còn tốt. Đúng rồi, hôm nay là cá nhân ta mời, ngươi ăn gì cứ gọi tùy ý."
Sau khi gọi đồ ăn, Băng Tâm nói: "Tống Dương ca ca, huynh thi xong rồi à? Có muốn đến nhà muội chơi chờ lấy bằng không?"
Tôi cười: "Đâu phải là đứa vô gia cư đâu về nhà muội làm gì?"
Băng Tâm thở dài: "Haiz, ở nhà buồn chán lắm, năm ngoái 30 tết mà cha muội vẫn còn ở bên ngoài, một mình muội ở nhà ăn mỳ gói, hay là muội tới nhà huynh chơi."
Hoàng Tiểu Đào sắc mặt lạnh như băng: "Cô nhìn lại bản mặt mình xem, nghĩ mình là sủng vật à, đi đâu cũng được hoan nghênh?"
Băng Tâm chế giễu: "Hì hì, đây chính là đặc quyền của thanh mai trúc mã, tỷ định cắn ta à?" Sau đó quay người qua Tôn Lão Hổ: "Cha, hết năm con có được tới nhà Tống Dương ca ca chơi không?"
Tôn Lão Hổ đang đấu rượu với Vương Nguyên Thạch, thuận miệng nói: "Gần tết xe lửa đông người, loạn lắm."
Băng Tâm làm nũng: "Thì cha lái xe đưa con đi là được, có xa lắm đâu."
Tôn Lão Hổ gật đầu: "Được, đến lúc đó hẵng hay."
Không nghĩ tới Tôn Lão Hổ khinh địch như vậy đồng ý, khả năng ông ta hoàn toàn không có khái niệm ăn tết, Băng Tâm mặt mày hớn hở, quay sang nhướn nhướn lông mày với Tiểu Đào, Hoàng Tiểu Đào sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Tôi hỏi: "Muội không thèm hỏi ý kiến của ta một chút sao?"
Băng Tâm cười: "Muội biết nhất định huynh rất chào đón, đúng không?"
Quả thật tôi không phản đối việc nàng tới nhà tôi chơi, bởi tốt nghiệp rồi cũng chỉ còn cơ hội này. Nàng học pháp y, công việc sau này e là sẽ vô cùng bận bịu, nhưng trước mặt Tiểu Đào mà gật đầu có khác gì bảo tôi đi chết!
P/s: Vô cùng xin lỗi tất cả bạn đọc, phần này mình dịch bị sai sót về vấn đề thời gian. Vốn nguyên bản bên Trung Hoa có hai lễ, một là lễ năm mới, hai là lễ hết năm. Lễ năm mới là tết dương lịch, còn hết năm là tết nguyên đán. Cho nên phần này mình dịch nhẫm lẫn, vụ án Từ Cương xảy ra trong bữa tiệc năm mới của cha Tiểu Đào là tết dương lịch chứ không phải tết nguyên đán. Thành thật xin lỗi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất