Chương 192: Vụ án hủy mặt
Vì Băng Tâm tới đê thực tập, tôi nhường cho nàng phân tích. Băng Tâm nhìn bộ hài cốt đã được khôi phục, đưa ra kết luận: "Nạn nhân chừng 35 tuổi, cao 1m7, xương bàn tay to lớn cho thấy thường lao động chân tay. Ngoài ra có hai ngón tay bị thiếu, không rõ là mất sau khi chết hay trước khi chết."
Sau đó nàng nhặt mảnh vụn xương sọ lên kiểm tra: "Nguyên nhân dẫn đến cái chết là bị đập vào đầu. Hung khí có phần đáy bằng phẳng, một đầu nhọn, chiều rộng tới mười lăm phân, có phải là một cái búa không?"
Tôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Bàn là điện?"
Băng Tâm mừng rỡ: "Đúng, chính là bàn là điện, sao muội không nghĩ ra nhỉ."
Tôi bèn dạy dỗ nàng mấy điều: "Pháp y chỉ cần miêu tả hình dáng và đặc điểm của hung khí là được, không cần phải nói rõ hung khí là cái gì. Thứ nhất dễ gây hiểu lầm cho điều tra viên, thứ hai là thiếu chuyên nghiệp."
Nàng lè lưỡi: "Hiểu! Thầy giáo Tống!"
Sau đó Băng Tâm cầm xương ống chân lên: "Sau khi nạn nhân chết, thi thể bị chia thành nhiều mảnh bởi một vật có răng cưa, dài, sau đó lại bị loài động vật nào đó có răng nhọn gặm."
Tôi cười khổ: "Chỗ này thì nói thẳng là dùng cưa sau đó bị chó gặm, sao phải vòng vo như vậy?"
Băng Tâm bĩu môi: "Chẳng phải huynh kêu muội không cần nói rõ hung khí sao?"
Tôi lắc đầu thở dài, Tiểu Đào cười: "Xem ra còn phải tôi luyện thêm nhiều, Tôn đại tiểu thư."
Tôi ra lệnh: "Tiếp tục phân tích!"
Băng Tâm cầm một khúc xương đưa ra phía ánh sáng, nói: "Sau khi phân thây nạn nhân, hung thủ dùng nồi áp suất nấu thi thể lên, bởi màng xương đã bị tróc ra."
Hoàng Tiểu Đào lẩm bẩm: "Giết người luộc xác?"
Nấu thi thể lên thì dễ xử lý hơn, không bốc mùi lạ, sau khi vứt xác thì đến mùi máu cũng không có. Như vậy có thể thấy, thủ pháp của hung thủ tương đối chuyên nghiệp, tôi nghi đây không phải lần đầu hắn gây án.
Băng Tâm cầm một khúc xương sườn lên quan sát hồi lâu, đột nhiên ồ lên: "Trên lưng nạn nhân cũng có vết thương, hình như là bị vật nhỏ dài, sắc bén đâm vào."
Tôi hỏi: "Đâm từ góc độ nào?"
Nàng ra hiệu, nói: "Một dao từ phía sau đâm tới, đại khái giống như vậy."
Tôi tiếp tục hỏi: "Vết thương trên đầu là đập như thế nào?"
Nàng lại ra hiệu, nói: "Một đòn trực tiếp vào giữa trán."
Tôi trầm ngâm, có cảm giác đây là một chi tiết rất quan trọng: "Theo muội nghĩ, thời điểm con dao đâm từ phía sau, nạn nhân đang đứng hay nằm?"
Tôn Băng Tâm quan sát đống xương hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: "Muội không nhìn ra được."
Tôi đi tới, cẩn thận xem xét, nói: "Dao này đâm lúc nạn nhân đang đứng, bởi đâm dao vào sau đó còn phải rút ra, muội xem vết cứa trên xương sườn rõ rang là hướng xuống dưới."
Băng Tâm vỗ tay: "Huynh phân tích rất có lý, còn đoen giản dễ hiểu hơn những gì giảng viên dạy ở trường."
Tiểu Đào hỏi: "Tống Dương, chi tiết này rất quan trọng sao?"
Tôi gật đầu: "Vô cùng quan trọng, có thể là hung thủ đánh nạn nhân ngất, sau đó không yên tầm bồi thêm một dao. Nhưng nếu là bị đâm lúc đang đứng, một người làm sao có thể cùng lúc sử dụng hai hung khí từ trước và sau? Điều này có nghĩa là..."
Hoàng Tiểu Đào hiểu ra: "Có nghĩa là hung thủ có đồng phạm? Anh còn bổ sung gì nữa không?"
Tôi quan sát xương sống, xương sống con người là xương dễ bị biến dạng nhất. Nạn nhân thường xuyên lao động nặng, nhưng xương sống lại rất bình thường.
Đột nhiên tôi có một ý tưởng về nghề nghiệp của nạn nhân, có điều chưa chắc chắn lắm, nói: "Còn lại giao cho tiểu Chu mang đi xét nghiệm tủy xương đi."
Tôi gọi người thu dọn thi thể, cảnh sát phân cục nghe chúng tôi phân tích rõ ràng mạch lạc, ai cũng đều khâm phục, có một pháp y còn gạch mấy gạch đầu dòng vào cuốn sổ tay.
Phong quận trưởng không bỏ lỡ cơ hội ninh hót: Tống thần thám quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ vài phút đã làm sáng tỏ vụ án, bội phục!"
Tôi cười khổ: "Còn cách việc sáng tỏ vụ án xa lắm, giờ mới chỉ là giai đoạn phá băng thôi."
Phong quận trưởng cười rạng rỡ: "Có Tống thần thám ra tay, ta tin đám tội phạm chẳng còn tự do được mấy ngày.."
Tôi bị hắn nịnh bợ, cảm thấy rất mất tự nhiên. Tiểu Đào thì đang giao phó mấy nhiệm vụ, đồng thời tiến hành điều tra cả hai vụ án, sai người đi tìm hiểu nhân thân nạn nhân vụ hủy mặt, tôi với Vương thúc tới nơi vứt xác xem xét một chút, Băng Tâm thì đi theo Tiểu Đào.
Phân chia như vậy là hợp lý nhất, ai trong hai nàng đi cùng tôi, người còn lại sẽ ý kiến, cứ để hai nàng đi cùng nhau là được.
Phong quận trưởng phái người theo bảo vệ chúng tôi, tôi liên tục từ chối hắn mới chịu thôi. Lúc sắp đi, hắn nhỏ giọng nói với tôi: "Tống thần thám, nếu xuống huyện, có nghe thấy người dân đồn mấy chuyện linh tinh thì đừng có tin."
Tôi nhìn hắn tò mò, đồn chuyện linh tinh, chẳng lẽ hắn đã làm điều gì đáng xấu hổ khiến người ta bàn tán?
Phong quận trưởng nhận ra ánh mắt của tôi, liền vội vàng nói: "Ngươi ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều, ta có thể dùng danh dự đảm bảo, tuyệt đối không hề làm chuyện gì mất mặt cảnh sát."
Sau đó dănh chúng tôi chi tiêu gì nhớ mang hóa đơn về để hắn thanh toán, còn kêu chúng tôi về sớm ăn cơm.
Lên xe, tôi mới thở phào, Vương Nguyen Thạch giễu cợt: "Hắn bắt ngươi làm Lý Liên Anh à?"
Tôi ngẩn người một chút, rồi chợt hiểu ra, trong mắt Phong quận trưởng, Hoàng Tiểu Đào chính là lãnh đạo. Trưởng công an quận căn bản là thấp hơn trung đội trưởng trên cục, mà tôi thì là tâm phúc bên cạnh lãnh đạo, cho nên hắn mới nịnh bợ như vậy.
Có lẽ Phong quận trưởng nghĩ, phải có quan hệ gì tôi mới được làm cố vấn, chứ không biết tôi thực chất chỉ là một sinh viên.
Hiện trường vứt xác tương đối dễ xác định, nửa dặm trong cánh rừng bên cạnh xa lộ, vẫn còn dây cảnh giới bao quanh. Ở đây thường ngày rất hiếm có người qua lại, thời điểm phát hiện thì xác đã vứt ở đó một tuần.
Hiện trường dãi nắng dầm mưa, sớm chẳng còn manh mối gì, nhưng hiện trường vứt xác và hiện trường án mạng, ngoài những thông tin bên ngoài thì bản thân vị trí của nó cũng là một tin tức wuan trọng.
Tôi đi từ hiện trường vứt xác ra ngoài, chẳng bao xa đã tới một thôn trang nhỏ, khoảng cách chưa đầy 500m. Tôi nhớ trên hồ sơ có đề cập tới nơi này, lúc đó tổ chuyên án cũng nghi ngờ hung thủ ở đây.
Lúc này một chiếc công nông chở gạch trên đường từ từ đi tới, gã đang ông trung niên ngồi trên hỏi từ xa: "Tới thôn bọn ta có chuyện gì?"
Tôi đáp: "Chúng ta là cảnh sát, tới điều tra án."
Hắn cau mày nói: "Đã tới bao nhiêu lần rồi, có điều tra được gì đâu. Các ngươi có định để chúng ta ăn tết không, mấy phụ nữ chết cũng có phải người thôn ta đâu, có gì mà điều tra?"
Tôi giật mình: "Ngươi nói cái gì, mấy người chết? Rốt cuộc có mấy người?"
Gã trung niên dừng công nông lại, xuống xe tò mò quan sát tôi: "Ồ, nghe giọng không giống người bản địa. Các ngươi mới tới à, đã chết bốn năm người, đều vứt ở trong rừng này, các ngươi không biết sao?"
Tôi hỏi: "Cách ra tay đều giống nhau sao?"
Hắn suy nghũ một chút, nói: "Ta nghe nói mấy người phụ nữ đều bị người ta hủy gương mặt, trên người đều mặc máy đỏ, chết như vậy thật thê thảm."
Tôi nhất thời muốn chửi mười tám đời tổ tông của tên Phong quận trưởng, đây không phải án mạng thông thường, mà là giết người hàng loạt!