Âm Phủ Thần Thám

Chương 193: Ma nữ dưới giếng

Chương 193: Ma nữ dưới giếng


Rõ ràng là giết người hàng loạt, Phong quận trưởng lại nói với tôi là án mạng bình thường, sự việc quan trọng như vâyk mà lại giấu diếm không báo, hắn không sợ chính tay ném đi cái mũ trên đầu sao?
Tôi hỏi chi tiết tình hình, gã đàn ông trung niên xua tay lia lịa: "Cảnh sát cũng hỏi qua nhiều lần rồi, tự ngươi về hỏi họ đi. Các ngươi từ thành phố về đúng không, ta khuyên các ngươi tốt nhất là về đi, vụ án này không phải do người, mà là do ma quỷ gây ra."
Tôi ngẩn người một chút: "Ma quỷ? Sao lại nói như vậy?"
Gã trung niên thở dài: "Haiz, các ngươi mặc cảnh phục vào là có thói quen hỏi tới cùng, ta còn phải chở gạch cho người ta, hay là thế này, ăn trưa xong các ngươi tới nhà ta."
Nói xong hắn để lại địa chỉ, nhảy lên công nông lái đi.
Còn một giờ nữa là tới bữa trưa, chúng tôi không về được, tôi gọi điện báo tin tức quan trọng này cho Tiểu Đào, nàng cũng rất bực mình, chuẩn bị đi tìm Phong quận trưởng hỏi cho ra nhẽ.
Trên xe Vương Nguyên Thạch có lương khô, chúng tôi đơn giản ăn một chút, chờ 12h trưa lái xe vào trong thôn, tới nhà gã trung niên kia.
Bởi vì đã giáp tết, người trong thôn đều ở nhà, lúc chúng tôi lái xe vào, không ít người tò mò nhìn, đám chó thì vừa đuổi theo vừa sủa inh ỏi, ở đây nhà nào cũng nuôi chó, đúng như câu nói không gà không chó không phải nhà.
Tới nhà gã trung niên, hắn đang ngồi xổm ở bậc cưa, tay bưng bát cơm, vừa ăn vừa nói chuyện bậy bạ với cô gái sát vách, cô ta mặt đỏ gay, luôn miệng chửi hắn là đồ lưu manh.
Trông thấy chúng tôi, hắn lập tực nghiêm mặt: "Sao các ngươi tới sớm thế, ta còn chưa ăn cơm xong."
Tôi nói: "Chờ ngươi cũng được."
Hắn buông bát đũa xuống: "Bỏ đi, vào nhà ngồi."
Hắn là một gã độc thân, trong nhà rất đơn giản, chẳng bật đèn, tối om om. Gã trung niên rót cho chúng tôi hai bát trà xanh lớn, ngồi cạnh bàn, hỏi chúng tôi có thấy một cái giếng bị bịt kín ở lối vào thôn không.
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Có thấy, sao vậy?"
Hắn thần thần bí bí nói: "Trong giếng đó có một ma nữ!"
Chuyện này được đồn đại từ thời nhà Thanh tới giờ, lúc đó trong thôn có một cô nương 16 tuổi, xinh như hoa như ngọc, đáng tiếc là sinh ra trong một nhà nghèo. Cha mẹ gả nàng cho một viên ngoại cùng thôn. Tên viên ngoại đã ngoài 50 tuổi, là một lão tú tài bảo thủ, dĩ nhiên cô gái tìm mọi cách cự tuyệt, khóc lóc, cha mẹ và bà mai phải nói mòn lưỡi mới gật đầu.
Chẳng ngờ lão viên ngoại vô phúc, đêm tân hôn do uống quá nhiều rượu, bị cảm tới liệt giường.
Cô gái đã là con dâu trong nhà, đành phải tận tâm tận lực hàng ngày phục vụ. Sức khỏe của viên ngoại ngày càng yếu, đái ỉa cả ra giường nhưng cô ấy cũng không nửa lời oán hận.
Tới một ngày viên ngoại cảm giác mình sắp lìa đời, cô gái hỏi lão muốn ăn gì để cô làm. Lão nói muốn ăn bột chiên nóng, cô gái liền bắc một cái chảo trong phòng ngủ chiên bánh tiêu. Viên ngoại ăn được nửa cái, nói trong trảo có con sâu, cô vợ cúi mặt xuống nhìn đột nhiên lão ta ấn đầu nàng bào trong chảo dầu, lúc đó còn một người họ hàng ở đó, trông thấy sợ gần chết.
Cô gái giằng mình ra khỏi tay viên ngoại, ngồi bệt xuống đất la hét thảm thiết. Một gương mặt xinh đẹp như hoa giờ đã máu thịt bầy nhầy, khiến người nhìn kinh sợ.
Viên ngoại nói sau khi lão chết nhất định cô ta sẽ tái giá, danh dự của Trần gia không thể cứ vậy mà bị hủy. Cho nên lão hủy gương mặt của cô gái, để cô tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vợ, thay lão thủ tiết, chờ tới trăm năm nữa hai người lại nối duyên dưới suối vàng.
Cô gái gào khóc ba ngày ba đêm, cuối cùng phát điên, hàng ngày cứ lang thang trong thôn miệng lẩm bẩm, nhìn thấy ai trẻ trung xinh đẹp thì lao vào cào mặt. Viên ngoại cảm thấy mất mặt, liền giam nàng lại, không để cái gương nào trong phòng cả.
Nhưng căn bản là không có cách nào triệt để giam được, nàng thường trốn ra ngoài, nhiều lần còn dùng kéo đâm bị thương mấy phụ nữ khác. Dần dần người trong nhà họ Trần coi cô ta như cái gai trong mắt, ném nàng vào một cái giếng cạn, hàng ngày đưa thức ăn nước uống xuống, cho nàng tự sinh tự diệt.
Cô gái ở trong giếng không biết bao nhiêu thời gian, nghe nói mỗi khi đêm khuya vắng vẻ, liền nghe thấy trong giếng có tiếng phụ nữ khóc, khóc xong thì cười, cười xong lại khóc, khiến người nghe dựng tóc gáy.
Sau đó cô gái chết, nghe nói cái giếng này oán khí rất nặng, thường có người vô duyên vô cớ ngã xuống, hơn nữa còn là những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Có người nói rằng do oan hồn cô gái cô đơn, kéo người xuống cùng, cũng có người nói rằng do cô ta ghen tị với nhan sắc của người khác. Bởi vậy sau đó người dân bịt miệng giếng lại, nhưng cứ đến đêm mùng 7 hàng tháng, trong giếng vẫn sẽ có tiếng khóc ai oán, bởi mùng 7 chính là ngày giỗ của nàng.
Nói xong, gã trung niên thở dài: "Cô nương này cũng thật thê thảm."
Tôi và Vương Nguyên Thạch thì lại thờ ơ chẳng động lòng, thậm chí tôi còn cảm thấy nghe hắn kể chuyện này chỉ lãng phí thời gian, chưa bao giờ tôi tin ma quỷ có thể giết người, mà không chỉ có tôi, cảnh sát cũng chẳng tin.
Tôi hỏi: "Chuyện này thì liên quan gì tới vụ án?"
Hắn khịt mũi coi thường: "Ngươi có phải cảnh sát không vậy, một chút đầu óc suy luận cũng không có? Những cô gái bị giết kia đều bị hủy gương mặt, trên người mặc váy đỏ, rất giống với váy cưới thời xưa, nhất định là ma nữ kia, mẹ nó!"
Tôi hỏi: "Lúc phát hiện thi thể, ngươi có ở đó không?"
Hắn cứng rắn đáp: "Ta không biết, ta đi làm ở bên ngoài, ngươi hỏi Ngô lão tam ấy, hắn rõ nhất."
Tôi nghĩ, hay là quay về xem lại hồ sơ vụ án, sau đó mới tới hỏi, nên liền cáo từ, gã trung niên lớn tiếng: "Hai vị đi thong thả, không tiễn."
Chúng tôi lên xe, Vương Nguyên Thạch khởi động nhiều lần mà xe không nổ máy, nhìn đồng hồ xăng thì đã cạn, mà rõ ràng lúc tới đây đã đổ đầy.
Đột nhiên tôi ngửi thấy mùi xăng, phát hiện trong thôn nhà nào cũng đóng kín cửa, lập tức ý thức được có gì không đúng, la lên: "Vương thúc, mau xuống xe!"
Chúng tôi ra ngoài xem xét, bình xăng đã bị người khác đụng vào, xăng chảy đầy trên mặt đất. Đúng lúc này, từ trong ngõ có một đám thanh niên bước ra, tay cầm gậy sắt, liềm, gạch.
Giờ tôi mới nhận ra, gã trung niên kia la lớn là ám hiệu cho người bên ngoài, hắn kể chuyện ma nữ chỉ là cách để cầm chân chúng tôi, đám người này lại muốn mưu hại cảnh sát, lá gan cũng thật lớn.
Tôi lần đầu đối mặt với chuyện thế này, nói không sợ là nói láo, nhưng thời điểm này không được phép tỏ ra sợ hãi, nói: "Biết đánh cảnh sát là tội gì không?"
Một tên cười lạnh: "Bọn ta vô học, không biết. Nhưng ta biết một điều, đó là pháp luật không xử tội công chúng. Các anh em, đánh chết hai tên cảnh sát thành phố này cho ta. Ai chặt một chân của chúng, ta sẽ thưởng một con heo."
Vừa dứt lời, đám người liền lao tới. Vương Nguyên Thạch lập tức hô: "Lên xe! Ta đối phó chúng."
Giờ không phải lúc sĩ diện, loại chiến ngũ cặn bã như tôi ở lại chẳng những không giúp đưỡ gì, còn vướng chân vướng tay, tôi nói: "Vương thúc nhớ cẩn thận!"
Vương Nguyên Thạch khởi động khớp vai: "Không phải lo cho ta, tự bảo vệ mình đi!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất