Chương 201: Đối đầu
Tôi vừa đi vừa kể chuyện nghe ngóng được cho Tiểu Đào, bây giờ còn chờ Vương thúc điều tra, có cần phải về trụ sở không?
Tiểu Đào nói: "Về thì cũng có làm được gì, tìm tiệm nào ngồi đi, ăn kem không?" Nhưng ngay sau đó lại nói: "À quên Băng Tâm không được ăn đồ lạnh, thôi cô chọn đi."
Quả nhiên người có EQ cao sẽ chú ý tới chi tiết này, Băng Tâm chỉ một tiệm thịt trâu hầm nói: "Tôi muốn ăn cái kia, cha chưa bao giờ cho tôi ăn quán vủa hè."
Tiểu Đào phất tay: "Đi thôi."
Chúng tôi từ từ ăn xong một bát thịt trâu hầm, điện thoại của Tiểu Đào vang lên, nàng nói mấy câu rồi đưa cho tôi, tôi hỏi: "Là Vương thúc?"
Vương Nguyên Thạch nói: "Tống Dương, tra ra rồi, Lý Như Mộng có điều trị ở bệnh viện tâm thần thứ tư thành phố, ta đang cầm bản fax hồ sơ bệnh án, cô ta bị tâm thần phân liệt."
Tôi nghe qua, lập tức phản ứng: "Quả nhiên là như vậy."
Vương Nguyên Thạch bắt đầu đọc: "Bệnh nhân vì từng phẫu thuật thẩm mỹ thất bại mà có ý muốn tự sát, để trốn tránh thực tế đã tự ảo tưởng ra một nhân cách là của chính bệnh nhân lúc còn trẻ. Nhân cách này rất đối nghịch với nhân cách vốn có, biểu hiện là hành vu tự hủy hoại bản thân. Trải qua điều trị bằng điện châm đã cơ bản hồi phục, nhưng vẫn có tái phát nguy hiểm."
Hồ sơ bệnh án này so với suy luận của tôi không trùng khớp lắn, nhưng phương hướng thì vẫn đúng đó là Lý Cầm mắc bệnh tâm thần.
Vương Nguyên Thạch hỏi: "Còn cần điều tra gì nữa không?"
"Không có, ông về lại đây đi." Nói xong, tôi bổ sung một câu: "Vất vả cho ông, về rồi tôi mời ông uống rượu."
Sau khi cúp máy, Tiểu Đào hỏi: "Bước tiếp theo nên điều tra cái gì?"
Tôi vỗ bàn một cái: "Điều tra cái chết của Tào Đại Tráng, đây là một điểm đột phá, có thể gỡ mặt nạ của hai vợ chồng này xuống."
Tiểu Đào cười: "Chẳng phải lúc trước anh vô kế khả thi sao? Giờ thoáng cái lại có chủ ý rồi?"
Tôi nói: "Có thể là do đầu óc đã sáng suốt. Lúc trước tôi cứ lo mình sẽ giống Tần pháp y, tạo ra án oan cho nên chậm chạp không dám hành động. Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định 99% đôi vợ chồng này là hung thủ, không thể nghi ngờ."
Tiểu Đào hỏi: "Tào Đại Tráng chết...phải điều tra thế nào? Thi thể chỉ còn là một đống xương trắng."
Tôi nói: "Cô có nhớ chủ nhà trọ nói gì không? Lúc đó Trương Cường tới dọn nhà giúp Đại Tráng, điều này chỉ ra cái gì?"
Tiểu Đào hưng phấn nói: "Hiểu rồi, chỗ ở của Đại Tráng là hiện trường đầu tiên của vụ án. Nhưng thời gian đã lâu như vậy rồi, phải điều tra thế nào đây?"
Tôi nói: "Chỉ có cách dùng tới y học, tới đó xem hung thủ có để lại ADN không, hiện trường giết người chắc chắn không dễ dọn sạch sẽ."
Tiểu Đào nói: "Cái này quá may rủi, nhưng mặt anh trắng như vậy tôi tin là có thu hoạch."
Tôi cười khổ: "Nói như cô thì Bao Công cả đời cũng chả phá nổi án nào. Hai cô đi trước đi, tôi quay lại tiệm may kiếm chút mẫu ADN để so sánh."
Băng Tâm nói: "Mình huynh thôi sao? Muội đi cùng huynh."
Tôi lắc đầu: "Không cần, chuyện này một người thì dễ làm hơn, muội đi với Tiểu Đào đi."
Tôi có cảm giác Lý Cầm nhìn Băng Tâm tràn đầy địch ý, tôi đi một mình sẽ an toàn hơn.
Tiểu Đào hỏi: "Anh dùng lý do gì?"
Tôi mượn đại thúc đang ăn thịt trâu bàn đối diện cái bật lửa, đốt một góc cái áo khoác, nói: "Áo bị hỏng, kêu hắn sửa lại, lý do này được chứ?"
Tiểu Đào cười: "Anh đúng là càng ngày càng gian xảo."
Chúng tôi chia hai ngả, tôi tới tiệm may của vợ chồng Trương Cường, trong tiệm đã không còn đông như ban nãy, hai vợ chồng đang ăn tối. Trông thấy tôi, Trương Cường buông bát đũa xuống, hỏi: "Sao thế, áo khoác mặc không thoải mái à?"
Tôi nhìn mặt Trương Cường có vẻ căng thẳng, có điều không dám dùng động u chi đồng sợ hắn phát hiện đồng tử thay đổi.
Kẻ tập kích tôi đêm hôm đó chắn hắn là Trương Cường, hắn hẳn cũng đã biết tôi là người của cảnh sát, tôi cũng biết hắn là hung thủ, tuy nhiên hai bên đều làm bộ như không biết, thật trớ trêu.
Tôi nói áo khoác bị hỏng, nhờ hắn sửa lại một chút, Trương Cường luôn miệng nói được được, bắt đầu ngồi sửa áo.
Tôi quan sát bốn phía, phát hiện Lý Cầm đứng đằng sau đống vải cây, nhìn tôi bằng con mắt cảnh giác. Trương Cường ngậm một điếu thuốc, vừa khâu vá, vừa hỏi: "Tiểu ca làm nghề gì?"
Tôi nói: "Ngươi nghĩ ta làm gì?"
"Trông ngươi không quá giống sinh viên, nhưng cũng không giống đã đi làm, là một nhà văn?"
Tôi cười: "Ngươi đoán đúng."
Hắn hiếu kỳ ngẩng đầu lên: "Viết sác gì vậy?"
Tôi đáp: "Sách trinh thám, nghe nói ở đây có xảy ra mấy vụ án mạng, cho nên tới lấy tư liệu."
Tôi cố ý thăm dò hắn, khóe mắt Trương Cường giật giật, sau đó miễn cưỡng cười: "Xem ra cuộc sống của ngươi thật tốt, có một cô bạn gái xinh đẹp như vậy. Trên thành phố đúng là nhiều cơ hội, gõ gõ dăm ba chữ cũng có thể phát tài, chẳng bù cho chúng ta hàng ngày làm việc vất vả mới kiếm được mấy đồng lẻ."
Tôi khiêm tốn: "Đủ sống thôi, à phải nghe nói người chết đầu tiên là em dâu ngươi, có thể kể chi tiết cho ta được không?"
Trương Cường ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng: "Người chết thì có gì mà kể?"
Tôi nhìn vào mắt hắn, nói: "Lúc đó ngươi có trông thấy hung thủ không?"
Hắn đáp: "Lúc đó ta với vợ ăn cơm bên ngoài, cảnh sát cũng đã lấy lời khai, ngươi muốn tư liệu thì đi tìm cảnh sát mà hỏi."
Tôi hỏi tiếp: "Cảnh sát không nghi ngờ ngươi à?"
Hắn cười lạnh: "Nghi ngờ thì sao? Bọn họ chẳng có bằng chứng gì."
Hai chúng tôi nhìn chằm chằm lẫn nhau, mấy giây sau Trương Cường nói: "Huynh đệ, ngươi không phải nhà văn à?"
Tôi cười: "Vậy ngươi nghĩ ta làm gì?"
"Ta cảm thấy ngươi chính là cảnh sát." Mặt Trương Cường lộ ra sát khí.
Tôi sợ sẽ bại lộ thân phận, bèn vội lái sang chuyện khác: "A a, tàn thuốc rơi vào áo ta rồi."
Trương Cường cúi đầu nhìn, vội vàng phủi tro thuốc đi, tiện tay dập luôn điếu thuốc vào gạt tàn bên cạnh. Tôi dùng lưng che tầm mắt của Lý Cầm, âm thầm nhặt một mẩu thuốc bỏ vào túi, không phải điếu vừa dập, thứ nhất trên đó còn bốc khói, không giấu được, thứ hai dễ phát hiện thiếu sót.
Mẩu thuốc tôi trộm có cùng nhãn hiệu với thuốc Trương Cường hút, vết răng cắn cũng tương tự, chắc sẽ có nước bọt của hắn.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Trương Cường, hắn ngẩng đầu lên, rồi liếc nhìn cái gạt tàn, nói: "Tại sao lại thiếu một điếu?"
Tôi kinh ngạc, kẻ này thậm chí trong gạt tàn có bao nhiêu điếu mà cũng nhớ. Trương Cường đếm lại một lượt, đứng lên ánh mắt hung dữ nói: "Ngươi ăn trộm?"
Tôi phô trương thanh thế: "Đầu óc ngươi có bệnh à, ta trộm tàn thuốc làm gì?"
Trương Cường trừng lớn hai mắt, quát: "Có phải ngươi trộm không?"
Tôi vẫn giữ âm lượng như cũ: "Đầu óc ngươi có vấn đề không, ngươi bị thần kinh à?"
Đúng lúc này Lý Cầm đột nhiên đập vỡ cái bát trong tay, ôm mặt chạy vào trong phòng khóc. Trương Cường đau lòng kêu tiếng "Bà xã!" Sau đó nói với tôi: "Ngươi mà lặp lại lần nữa ta bẻ gãy răng ngươi, tin không?"
Tiếng quát của hắn thu hút không ít người đi đường chú ý, tôi chẳng sợ hãi chút nào, nói: "Động thủ đi, chúng ta đang không biết có lý do nào bắt ngươi đây."
Đột nhiên hắn cười, cười rất dữ tợn: "Thực ra ngay lần đầu ngươi tới đây ta đã nhận ra, ba người bọn ngươi đều là chuyên gia trên thành phố xuống." Hắn hạ thấp giọng, hai mắt sáng lên: "Các ngươi tới để bắt lão tử!"