Âm Phủ Thần Thám

Chương 200: Tàn Hoa Bại Liễu

Chương 200: Tàn Hoa Bại Liễu


Gã mập đang định vào trong, tôi quát lên: "Đứng lại!"
Hắn xoay người, ánh mắt dữ dằn hỏi: "Ngươi là au, dám kêu ta đứng lại, không hỏi thăm một chút xem lão tử làm nghề gì?"
Tên này nhìn qua đã thấy không phảu người đàng hoàng, tôi giơ giấy chứng nhận ra, phía trên có chữ cục cảnh sát hình sự thành phố Nam Giang. Ngữ khí của tên mập lập tức mềm lại: "Ai da ai da, thì ra là đồng chí cảnh sát, là ta có mắt không tròng, ngài đừng hiểu lầm, ta vào đây chỉ để cắt tóc thôi."
Tôi liếc nhìn mái tóc cắt ngắn 3 phân của hắn: "Vẫn còn phải cắt sao?"
Hắn cười ha hả: "Ôi chao, ta cũng đã giao dịch gì đâu, đi ngang qua cửa cũng là phạm pháp sao đồng chí cảnh sát?"
Tôi xua tay: "Được rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu thôi."
Hắn gật đầu lia lịa: "Cứ hỏi cứ hỏi."
Tôi nói: "Ngươi quen biết Trương Cường?"
"Biết, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, là bạn thân của ta. Đồng chí cảnh sát, ngươi hỏi cái này làm gì? Có phải Trương Cường phạm pháp không, cửa hàng của hắn ở ngay kia kìa, ngươi tự đi tìm hắn đi." Gã mập nói.
Cảnh sát thì không trả lời câu hỏi cá nhân, tôi liền cứ nghiêm mặt nhìn vào mắt hắn, cho tới khi hắn chột dạ dời ánh mắt đi, đây là một chiêu tôi họ được trong thời gian lăn lộn với cảnh sát. Tôi nói: "Lý Cầm vợ hắn, còn có bạn hắn Tào Đại Tráng, ngươi có quen không?"
Tên mập đáp: "Quen, quen, đều là chơi với nhau từ nhỏ. Có phải ngươi đang điều tra việc Đại Tráng mất tích không? Tiểu tử đó đã nửa năm không liên lạc với ta rồi."
Tôi nghiêm mặt: "Cái này không được tiết lộ. Ta hỏi ngươi, trước kia Lý Cầm làm nghề gì?"
Gã mập lộ một nụ cười khinh miệt, chỉ vào tiệm cắt tóc nói: "Làm cái này."
Hắn kể, hồi còn nhỏ Lý Cầm là hoa khôi của lớp, thân hinh thướt tha, không ít nam sinh trong lớp thầm mến. Trương Cường là người có tình cảm sâu đậm nhất.
Hồi đó gã mập và Trương Cường ở chung phòng ký túc, hàng ngày cứ tối đến là nói với hắn về Lý Cầm thế này, Lý Cầm thế kia, khiến lỗ tai hắn cũng đóng vảy. Nhưng Lý Cầm kiêu ngạo vô cùng, chẳng để mắt nam sinh nào trong lớp, cho nên Trương Cường cảm thấy mình vẫn có cơ hội
Năm ấy Lý Cầm tốt nghiệp trung học, mang 300 tệ đi ra ngoài xông xáo. Nghe nói Trương Cường còn mượn một chiếc xe mát, đuổi theo tới bến xe, muốn giữ cô ta lại, hơn nữa còn thổ lộ tình cảm.
Kết quả Lý Cầm lạnh lùng nói cô ta không muốn cả đời sống trong huyện nhỏ này, cô ta ghét tất cả những gì thuộc về nơi này, bao gồm cả Trương Cường.
Câu nói đó như một mũi dao đâm vào tim Trương Cường làm hắn suy sụp hai tháng trời.
Nhưng xã hội bên ngoài không dễ kiếm sống, ban đầu Lý Cầm muốn làm diễn viên, vài năm đóng vau quần chúng trên thành phố, sau đó lại đi ứng tuyển người mẫu. Ở trong huyện thành thì cô ta là hoa khôi, nhưng ra bên ngoài đã bị hạ thấp đi nhiều, so với những cô gái giống như tiên nữ kia, khí chất của Lý Cầm còn kém một bậc. Vì để có thể tiến thân, Lý Cầm tìm tới phẫu thuật thẩm mỹ, gọt giũa, rồi tham gia các triển lãm xe hơi, hoạt động quảng cáo, nắm bắt cơ hội gặp gỡ với ngườu giàu có, nghe nói cũng từng được tham gia cái gì Hải Thiên tịnh yến.
Lý Cầm không từ bất kỳ thủ đoạn nào để tiến thân, giá trị bản thân ngày càng bị hạ thấp, những người giàu có ai sẽ chịu cưới loại phụ nữ này? Đơn thuần chỉ là vui vẻ qua đường, chơi chán liền vứt bỏ một bên.
Trong mắt gã mập, Lý Cầm trên thành phố so với gái làng chơi chẳng khác nhau chút nào, thậm chí còn thấp kém hơn, rất nhiều gái làng chơi từ thành phố trở về dùng tiền tích cóp trở thành bà chủ, cuộc sống tốt hơn Lý Cầm nhiều.
Tôi ngắt lời hắn: "Nói chuyện chính."
Gã mập xin lỗi, sau đó nói tiếp, Lý Cầm càng ngày càng có tuổi, kiếm tiền trong thành phố càng khó, cô ta bắt đầu điên cuồng phẫu thuật thẩm mỹ, kết quả bị di chứng khiến toàn bộ gương mặt bị hủy hoại.
Rất nhanh, số tiền dạnh dụm của cô ta cũng tiêu hết, chẳng còn cách nào đành mò về quê. Các bạn học lúc này đều đã có sự nghiệp và gia đình, thấy cô ta ủ rũ quay về thì vừa cảm thông vừa khinh thị.
Phần lớn đều cảm thấy Lý Cầm đáng đời, chỉ riêng Trương Cường là không để ý tới chuyện xưa, dùng tiền gửi ngân hàng khám bệnh cho cô ta. Sau đó hai người kết hôn, cùng mở cái tiệm may này. Nhưng do quan hệ quá độ, phá thai nhiều nên tới giờ Lý Cầm vẫn không thể mang thai.
Người xung quanh cũng chẳng ai coi trọng cuộc hôn nhân này, cảm thấy Trương Cường ngu ngốc. Nhưng chẳng quan tâm tới lời người khác bàn tán, Lý Cầm vĩnh viễn là nữ thần trong tim Trương Cường, giống như Chu Du với Hoàng Cái, một người muốn đánh, một người lại muốn bị đòn. Hơn nữa bất cứ ai nhắc lại quá khứ của Lý Cầm, cho dù là bạn bè thân thiết, Trương Cường cũng sẽ trở mặt.
Nói tới đây, gã mập khinh bỉ: "Loại đàn bà này có cho ta cũng không nhận. Người anh em như ta thay Trương Cường cảm hấy bị hạ thấp." Sau đó cười hềnh hệch nhìn tôi: "Đồng chí cảnh sát, những gì ta cung cấp có giá trị không?"
Tôi gật đầu: "Được rồi, ngươi đi làm việc của mình đi."
Gã mập nói: "Tốt quá, đi thong thả không tiễn, có cơ hội thì cùng uống trà."
Ra khỏi con hẻm, tôi cười khổ: "Đây chẳng phải câu chuyện hoàn lương của một cô gái sao?"
Băng Tâm bất đắc dĩ nói: "Loại phụ nữ này vừa đáng thương vừa đáng trách, cố gắng học hành có phải hơn không."
Tôi nói: "Muội cho rằng ai cũng giống muội, thi môn nào cũng đứng đầu sao?"
Băng Tâm thở dài: "Muội cũng đâu có đứng đầu suốt đâu, có một lần muội thi chỉ đạt thứ hai, buồn muốn chết, cha phải an ủi mấy ngày..."
Cả nước có bao nhiêu cô gái như Lý Cầm? Bọn họ sinh ra trong gia đình không bình thường, liều mạng muốn thay đổi vận mệnh, nhưng phần lớn là thất bại tan tác trở về.
Chỉ có một số rất ít người thành công, biến thành ngôi sao xinh đẹp hoặc hotgirl trên mạng, những cay đắng đằng sau nào ai biết đến.
Tôn Băng Tâm nói: "Muội nghĩ cái tên của cô ấy quá quê mùa, làm người mẫu chẳng phải ai cũng tên đẹp sao?"
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, tôi chợt hiểu ra, vội chạy quay lại con hẻm, Băng Tâm phía sau la lên: "Tống Dương ca ca, huynh đi đâu vậy?"
Gã mập chưa đi, đang đứng ngã giá với một cô gái trước cửa tiệm cắt tóc, thấy tôi quay lại, lúng túng nói: "Đồng chí cảnh sát, ta còn chưa có giao dịch, không phạm pháp chứ?"
Cô gái trang điểm lòe loẹt chống tay vào hông nói: "Này, ngươi có ý gì, tiệm của ta là tiệm đứng đắn."
Tôi chẳng có tâm trí để ý mấy chuyện vớ vẩn, hỏi trực tiếp: "Lý Cầm lên thành phố lấy tên là gì?"
Gã mập sờ đầu một cái: "Ta nhớ là một cái tên rất kêu..." Hắn nghĩ một lát, vỗ trái cái bốp, nói: "Đúng rồi, Lý Như Mộng."
Tôi vỗ vai hắn: "Tạ ơn!"
Tôi ra khỏi hẻm, quay đầu lại thấy gã mập vẫn đang trả giá, đúng là đánh chết không chừa, vì vậy tôi gọi cho Phong quận trưởng bảo ông ta đến bắt mại dâm.
Băng Tâm đứng đầu hẻm chờ tôi: "Tống Dương ca ca, huynh hỏi được gì mà cao hứng như vậy?"
Tôi nói: "Đa tạ muội nhắc nhở ta, Lý Cầm quả nhiên thay tên đổi họ, chẳng trách chúng ta không tra được gì."
Nói xong tôi gọi cho Vương thúc, bảo ông ta điều tra bệnh án có tên Lý Như Mộng.
Trở lại tiệm may, Tiểu Đào đã lấy áo khoác, than phiền: "Sao đi lâu như vậy?"
Tôi nói: "Xin lỗi đã bắt cô đợi lâu, cô có hỏi được gì không?"
Tiểu Đào đáp: "Lúc lấy áo tranh thủ nói chuyện vài câu, hắn nói hai vợ chồng là thanh mai trúc mã, quen nhau từ nhỏ, sau đó kết hôn. Vì công việc quá bận bịu nên chưa muốn có con, trên căn bản là không có gì khả nghi."
Quả nhiên hỏi trực tiếp Trương Cường sẽ chẳng được gì, Tiểu Đào tinh ý: "Trông anh có vẻ hào hứng, nghe ngóng được gì à?"
Tôi nói: "Về trụ sở rồi bàn bạc."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất