Chương 203: Thu lưới
Chúng tôi về trụ sở, tuy giờ đã hơn 7h nhưng chẳng ai nói tới việc ăn cơm, tất cả đều nôn nóng chờ đợi kết quả của tiểu Chu.
Nếu máu trên băng dán không phải của Trương Cường, chúng tôi thầh là chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Trừ khi hắn lại tiếp tục gây án, nhưng việc này tuyệt đối tôi không hy vọng xảy ra.
Tám giờ, tiểu Chu bước ra từ phòng thí nghiệm, Tiểu Đào đã nôn nóng không thể chờ, hỏi: "Sao rồi sao rồi?"
Tiểu Chu tỏ vẻ ngập ngừng: "Hai mẩu xương ngón tay có ADN trùng với thi thể, vết máu trên băng dán..." hắn cố ý dừng một chút: "Với DNA trên mẩu thuốc Tông Dương đưa cho ta...là cùng một người!"
Tất cả đều vỡ òa, đây là cảm xúc xuất phát từ tận thâm tâm. Tiểu Đào gõ bàn mấy cái mọi người mới yên tĩnh trở lại, nàng nghiêm nghị quát: "Chuẩn bị thu lưới!"
Chúng tôi gấp rút chạy tới tiệm may của Trương Cường, cảnh sát viên phụ trách theo dõi tiệm may đã gọi chủ cho thuê tiệm tới, theo lời dặn của chúng tôi, tiến lên gõ cửa: "Mở cửa, tới đọc số điện."
Gõ mấy cái không thấy ai ra, chủ nhà hỏi: "Đồng chí cảnh sát, Trương Cường phạm tội gì, có phải liên quan tới mấy vụ giết người không?"
Tôi nghi ngờ nói: "Làm sao ngươi biết?"
Chủ nhà cười ha hả: "Tôi quen chủ nha ở khu vực đó, hồi tối nghe hắn nói các người mới điều tra trong nhà trọ của hắn, giống như đã tìm được manh mối quan trọng gì đó."
Hoàng Tiểu Đào mắng: "Chết tiệt, mất không tiền bịt miệng!"
Tên trạch nam khồn biết giữ mồm giữ miệng, chưa được mấy tiếng đã truyền tới tận đây, rất có thể Trương Cường đã bỏ trốn, nhưng không ngờ tình huống sau đó còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ.
Tôi rút giây kẽm phá khóa, đồ đạc bên trong vẫn còn y nguyên, giống như chủ nhà chỉ tạm thời đi ra ngoài.
Phía sau là phòng ngủ của hai vợ chồng, tôi chợt phát hiện có sợi tóc dài trên đất nhặt lên nói: "Chẳng phải Lý Cầm để tóc ngắn sao?"
Tiểu Đào hỏi: "Hay là chúng bắt giữ con tin?"
Trên bàn trang điểm có vài chai lọ hóa trang, tôi lần lượt vặn nắp ngửi, trong một chai thủy tinh có mùi ether.
Căn nhà này nhìn một cái là lộ ra hết, bọn chúng có thể giấu người ở đâu? Tôi mở tủ quần áo ra, ngửi thấy bên trong có một mùi hôi, là mùi cơ thể lâu ngày chưa tắm, mặt trong cánh tủ còn có vết móng tay cào.
Tôi hốt hoảng, mấy lần tới đât mà không ngờ tới trong phòng nhốt một người.
Có lẽ là bọn chúng chuẩn bị giết người ấy, nhưng vì có sự xuất hiện của chúng tôi nên kế hoạch bị hoãn lại, liền chuốc thuốc mê giữ cô ta làm con tin.
Tôi nhìn xung quanh, chú ý tới lịch treo tường bị lệch, nhìn sang bên cạnh thì là một cái cửa sổ, không cài then. Tôi dùng động u chi đồng nhìn, phát hiện khung cửa mới bị lau sạch, trên đó có dấu vân tay lờ mờ, cho thấy có người trèo từ đây ra.
Tôi nhảy ra khỏi cửa sổ, đi tới con hẻm phía sau, phát hiện trên đất có vết bánh xe, vội nói: "Bọn chúng bỏ trốn chưa tới một giờ."
Tiểu Đào liền ra lệnh: "Điều tra biển số xe của Trương Cường, liên lạc với trạm thu phí bảo họ ngăn chiếc xe này lại, những người khác chia nhau ra đuổi theo dọc theo mấy lối rẽ."
Tôi khoát tay: "Chờ chút!" Sau đó gọi chủ nhà hỏi xe Trương Cường màu gì, hắn nói là xe van màu trắng, hay dùng chở hàng, bên ngoài dán dòng chữ "Tiệm quàn áo Cường tử" rất dễ nhận, còn có số điện thoại.
Hoàng Tiểu Đào lại giao nhiệm vụ cho mấy cảnh sát đi thông báo cho cảnh sát giao thông huyện, phối hợp chặn xe.
Ba người chúng tôi lên xe Tiểu Đào, đuổi theo một hướng, nửa tiếng sau có tin báo phát hiện chiếc xe ở một con đường, chúng tôi vội lập tức chạy tới.
Tới con đường đó, từ xa đã nghe tiếng hú còi xe cảnh sát, Tiểu Đào tăng tốc đuổi theo, chỉ thấy một chiếc xe van trắng đang chạy trên đường, mấy xe cảnh sát đuổi phía sau, dùng loa nói: "Người phía trước lập tức tấp xe vào lề, nếu không chúng ta sẽ lựa chọn biện pháp cưỡng chế."
Nhưng chiếc xe van không hề giảm tốc độ, cân nhắc việc trên xe có con tin, cảnh sát không dám ép thật sát, cứ như vậy bám theo phía sau.
Tôi bảo Tiểu Đào chạy nhanh lên một chút, dùng động u chi đồng nhìn xuyên vào trong xe. Hai xe cách nhau chừng 50m, tôi phóng đồng tử tới cực đại mới nhìn rõ bên trong, chỉ thấy một người: "Trong xe không phải Trương Cường, cũng không phải con tin, chặn nó lại!"
Tiểu Đào gọi điện đàm, xe cảnh sát nhanh chóng chèn hai bên, chặn xe van lại. Tôi vội nhảy xuống xe, đi qua đám cảnh sát, chỉ nghe trong xe có người đang liều mạng gào thét: "Cứu mạng, cứu mạng, xe sắp nổ."
Mọi người giật mình, tôi mở cửa xe, trông thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế lái, tay bị dán chặt bằng băng keo lên vô lăng, người mặc áo thun, ngực dán một khối đen lòng thòng dây rợ, có một cái đèn đỏ nhỏ, không ngừng lóe sáng.
Tôi đưa tay ra, Tiểu Đào ngăn cản: "Đừng đụng vào, để gọi chuyên gia gỡ bom tới xử lý."
Tôu dùng một tay nâng cái áo, phát hiện nhẹ tênh, cười nói: "Là giả!"
Tôi cởi cái khối đen trên người hắn ra, quả nhiên chỉ là một cuộn giấy, thứ phát sáng là đồng hồ điện tử, làm rất giống.
Hỏi gã trung niên có chuyện gì xảy ra, hắn nói tan việc trên đường về nhà thì bị một nam hai nữ chặn lại uy hiếp, cướp xe, sau đó quấn quả bom vào người hắn, dán tay hắn vào vô lăng bảo hắn chạy xe, dừng lại sẽ chết.
Trương Cường là một kẻ giỏi diễn xuất, lúc đó hắn nói như thật, khiến gã trung niên tưởng thật, không thể làm gì khác hơn là cắm đầu lái xe.
Hoàng Tiểu Đào tức giận đấm vào thành xe: "Chết tiệt, lại để xổng mất, tên khốn này quá quỷ quyệt!"
Tôi hỏi gã trung niên hình dáng xe hắn thế nào, hắn nói là một chiếc santana, còn có biển số xe, Tiểu Đào lại báo cho cảnh sát giao thông lần nữa.
Tôi hỏi tiếp: "Hai cô gái ngồi trong, có một cô tóc dài, hình dáng ra sao?"
Hắn suy nghĩ một chút, đáp: "Chừng hai mươi, rất xinh đẹp, nhưng có cảm giác cô ta thần trí mơ hồ."
Hoàng Tiểu Đào mở một tấm ảnh trong điện thoại: "Là cô ta?"
Hắn gật đầu: "Đúng, đúng, chính là cô ta."
Tiểu Đào chợt vỗ trán, ngửa mặt lên trời: "Sợ cái gì thì gặp cái đó."
Tôi hỏi sao thế? Nàng nhỏ giọng: "Là con riêng của chủ tịch huyện."
Chúng tôi bị đánh lạc hướng, khả năng người đã chạy khỏi huyện thành, mọi người vẻ mặt như đưa đám, ai cũng nản chí. Có điều vẫn phải đuổi theo, không thể vứt bỏ tia hy vọng cuối cùng được. Tôi muốn nhìn trên xe van một chút, Tiểu Đào bảo các cảnh sát khác đuổi theo trước, nàng với Băng Tâm ở lại.
Vào trong xe van, có một ít vải vụn cùng mấy túi đồ ăn nhẹ. Tôi phát hiện một chai thuốc rỗng dưới ghế lái, nhãn đã bị xé. Tôi không phải thần tiên, chỉ ngửi mùi đã đoán được là thuốc gì, nhưng chai thuốc này rất mới, phía trên không bám bụi.
Trước đây không phát hiện hai vợ chồng này có bệnh tật gì, chẳng lẽ là bệnh tâm thần của Lý Cầm tái phát? Như vậy đây là thuốc ức chế cảm xúc.
Tôi buồn chai thuốc xuống: "Tiểu Đào, có thể bọn chúng vẫn còn trong huyện."
Tiểu Đào cả kinh: "Anh chắc chứ?"
Tôi ngập ngừng nói: "Chỉ có 30%, tôi nghĩ rằng Lý Cầm phát bệnh, Trương Cường sẽ mang con tin tới chỗ nào đó sát hại, xử lý xong thì bọn chúng cũng dễ chạy trốn hơn."
Tiểu Đào nói: "Vậy bọn chúng tám chín phần sẽ tới cảnh rừng kia, đó là nơi ẩn náu tốt nhất trong huyện. Lên xe!"