Âm Phủ Thần Thám

Chương 204: Rừng rậm kinh hoàng

Chương 204: Rừng rậm kinh hoàng


Sau khi lên xe, Tiểu Đào gọi cho Vương Nguyên Thạch cùng đi, chúng tôi chạy tới cạnh xa lộ rồi xuống xe đi bộ.
Ban đêm rừng rậm sâu thăm thẳm, yên tĩnh, nhưng tránh bị phát hiện không ai dám bật đèn. Băng Tâm níu chặt một tay tôi, tay còn lại tôi nắm tay Tiểu Đài, dùng động u chi đồng quan sát bốn phía, đồng thời hướng mũi lên ngửi ngửi.
Chợt có tiếng gì đó, tôi ra hiệu cho hai nàng đừng lên tiếng, trong tĩnh lặng hình như có tiếng phụ nữ khóc, chúng tôi hướng về phía đó đi tới.
Đúng lúc này đột nhiên trong rừng có sương mù giăng, điều này rất kỳ lạ, bởi giờ đã là mùa đông.
Tôn Băng Tâm run run hỏi: "Tống Dương ca ca, ở đây không có ma thật chứ?"
Tôi nói: "Không sao, ta gặp ma nhiều rồi."
Nghe thấy vậy, nàng càng níu chặt tay tôi hơn, Tiểu Đào chợt chỉ một hướng, nói: "Nhìn xem!"
Chỉ thấy chỗ đất trống có một chiếc santana, biển số đúng như lời gã trung niên nói. Quả nhiên Trương Cường rất cẩn thận, không đỗ xe ở vệ đường mà lái thẳng vào tròn rừng, thân xe bị cành cây quệt xước rất nhiều.
Cửa xe không khóa, trên ghế vẫn còn hơi ấm, cho thấy bọn chúng mới rời đi chưa lâu, khả năng con tin vẫn còn sống.
Chui ra khỏi xe, đột nhiên trong kính chiếu hậu hiện ra một cô gái mặc váy đỏ, đầu tóc bù xù, bộ váy kiểu áo cười thời phong kiến. Tôi xoay người lại nhìn, kết quả phía sau chẳng có gì.
Chẳng lẽ oan hồn cô gái bị chết dưới giếng thật sự quanh quẩn ở đây? Nếu câu chuyện đó có thật, oán khí của cô ta rất nặng, chết đi biến thành ác quỷ cũng là chuyện dễ hiểu.
Quỷ chỉ là một loại năng lượng tinh thần lưu lại trên thế gian, chúng không có ý thức về bản thân, nhưng lại có nhận thức về lãnh thổ, đa số không muốn bị quấy rầy.
Tiểu Đào hỏi tôi nhìn thấy gì, tôi đáp: "Không có gì, tiếp tục đi tìm."
Tay phải tôi dắt Băng Tâm, tay trái dắt Tiểu Đào, chẳng để ý gì khác chỉ sợ sương mù càng ngày càng lớn sẽ đi lạc.
Đi trong màn sương dày đặc, đột nhiên tôi có cảm giác ai đó phà hơi vào cổ mình lạnh buốt, nhưng cũng có thể là gió. Trong hoàn cảnh này, từng cử động của ngọn cây cọng cỏ cung sẽ bị ý nghĩ chủ quan phóng đại.
Tôn Băng Tâm hô lên: "Tống Dương ca ca, hình như có người đi theo phía sau."
Tôi nói: "Cứ đi thẳng, đừng sợ, nó không dám làm gì muội đâu."
Băng Tâm rùng mình: "Huynh nói ai là nó, là người hay ma?"
Tôi lẩm bẩm khẩu quyết trừ tà của ông nội dạy, cảm giác có người đi theo phía sau dần dần biến mất. Đột nhiên tôi nghĩ, tại sao nữ quỷ này lại tới, chẳng lẽ do dương khí của người sống kinh động tới nó?
Trương Cường đã giết mấy người, sát khí quá mạnh, ma quỷ đều chỉ bắt nạt kẻ yếu bóng vía, không dám động đến Trương Cường, liền tới tìm chúng tôi.
Lần này về nghỉ tết tôi phải bù đắp một chút phương pháp trừ tà của tổ tiên, những thứ đó đọc qua tôi cho là mê tín phong kiến, không nghiêm túc nghiên cứu, giờ mới hiểu trên đời có một số việc rất khó giải thích bằng khoa học. Nếu như thật sự trên đời có ma quỷ, vậy thì Ngỗ Tác là một trong những nghề có xác xuất gặp ma nhiều nhất.
Đột nhiên trong rừng vang lên một giọng con gái, tiếng cười âm u lạnh lẽo, chanh chua nói: "Ngươi không thể giết ta, ta là cái bóng của ngươi, là linh hồn của ngươi, ngươi không thoát khỏi ta đâu con tiện nữ xấu xí đê tiện!"
Tôn Băng Tâm sợ đến run cầm cập, ôm chặt cánh tay tôi, tôi ra hiệu cả hai đừng lên tiếng. Sau đó là tới giọng của Lý Cầm, cô ta hét: "Lão công, mau giết nó, ta không chịu nổi nữa."
Lại một tràng cười chanh chua: "Các ngươi giết ta bốn lần rồi, có tác dụng không? Tối nay người phải chết là ngươi, ngươi cái gì cũng sau, vừa đáng thương vừa hèn mọn, ngươi căn bản không xứng đáng tồn tại trên cõi đời này, không xứng đáng có người yêu thương!"
Lý Cầm gào lên: "Đủ rồi, câm miệng cho ta!"
Tiếp theo là giọng Trương Cường, hắn hung tợn mắng: "Con điếm thối tha, cấm ngươi làm nhục vợ ta, trong mắt ta nàng vĩnh viễn là một cô gái xinh đẹp nhất đời."
Giọng chanh chua lại cười lạnh: "Nữ thần trong tim ngươi đã bị không biết bao nhiêu gã chơi qua, bồn cầu công cộng còn sạch sẽ hơn ả, chỉ có loại đàn ông thất bại như ngươi mới coi ả là bảo bối."
"Câm mồm!" Trương Cường gầm lên một tiếng, sau đó là âm thanh chát chát vang lên, hình như là hắn bạt tai ai đó.
Lý Cầm ấm ức nói: "Lão công, sao ngươi lại đánh ta?"
Trương Cường áy náy nói: "Thật xin lỗi, ta đánh con điếm kia, giờ ta sẽ giết chết nó."
Tôi thoáng chốc bừng tỉnh, cô gái chanh chua kia là nhân cách khác của Lý Cầm, hai nhân cách đang không ngừng hoán đổi, tự chửi bới nhau.
Dĩ nhiên Trương Cường không thế giết nhân cách chanh chua này, bởi cả hai đều là nhất thể. Hơn nữa ban nãy nhân cách kia còn nói hai vợ chồng đã giết mình bốn lần, nói cách khác, Trương Cường mặc quần áo của Lý Cầm thời trẻ cho mấy nạn nhân, giết chết trước mặt Lý Cầm, tượng trưng cho giết chết nhân cách kia, Lý Cầm sẽ ổn định được một thời gian.
Toàn bộ nạn nhân đều chết thay cho nhân cách khác của Lý Cầm. Tôi hoàn toàn không nghĩ tới điểm này, cho rằng hắn giết người chỉ vì vợ mình ghen tỵ, không ngờ lại là thế này.
Tiểu Đào đột nhiên rút súng ra, lao tới hét: "Không được động đậy, cảnh sát đây!"
Trương Cường lớn tiếng: "Đừng có lại gần, nếu không ta giết nó."
Tôi với Băng Tâm ở phía sau, trông thấy Trương Cường kề dao vào cổ con gái chủ tịch huyện. Cô bé kia thần trí vẫn mơ hồ, trên người mặc cái váy đỏ thướt tha, da thịt đã lạnh cóng tới trắng bệch.
Lý Cầm nấp sau Trương Cường, ánh mắt hoảng sợ nhìn chúng tôi. Tiểu Đào lao ra cũng hoàn toàn là bất đắc dĩ, lúc này nếu không hiện thân, con tin chắc chắn sẽ chết, năng lực phán đoán của nàng rất chính xác.
Trương Cường nhìn tôi, gằn giọng: "Không ngờ chúng ta lại gặp nhau, xem ra chuyên gia thành phố phái xuống lần này không phải vô dụng, chỉ mất mấy ngày đã tra được ra ta."
Tôi nói: "Có bênh tại sao không tới bệnh viện chữa trị, lại phải dùng phương pháp tàn ác này?"
Trương Cường giọng khàn khàn: "Trên thế giới có ai bị tâm thần phân liệt mà chữa khỏi không? Ta chỉ có thể dùng loại phương pháp này, bởi vì nàng là người vợ ta yêu nhất."
Lý Cầm đột nhiên ôm đầu hét lên: "Lão công, ngươi đang nói gì, ta không có bệnh, ta không có bệnh."
Trương Cường vội quay đầu trấn an, ngữ khí hoảng hốt: "Không không, không phải ta nói nàng, ta nói bọn chúng có bệnh."
Ý thức được mình lộ ra sơ hở, Trương Cường dùng giọng uy hiếp nói: "Bỏ súng xuống, nếu không ta giết con bé này, nó là con gái chủ tịch huyện, ta biết các ngươi không dám để nó chết đâu."
Tôi hỏi: "Tại sao ngươi biết nó là con chủ tịch huyện?"
"Ở huyện Thanh Liên này, chuyện đồi bại của lão ai mà chẳng biết." Trương Cường cười gằn.
Tiểu Đào bỏ súng xuống, Trương Cường được voi đòi tiên, bắt đầu ra điều kiện: "Các ngươi lập tức rút lui xa 3km, cấm đi theo ta, nếu không ta giết con tin!"
Tiểu Đào lạnh lùng nói: "Ngươi mà ra tay, sẽ không có bất kỳ lợi ích gì."
Trương Cường nói: "Cái mạng của ta chắng đáng mấy xu, nhưng ta biết con bé này mà chết thì các ngươi không gánh nổi."
Tiểu Đào cười khẩy: "Ếch ngồi đáy giếng, đúng là đồ nhà quê không va chạm xã hội, chỉ sống chết của một con riêng chủ tịch huyện làm sao ảnh hưởng tới cảnh sát thành phố chúng ta. Ta nghiêm túc nói cho ngươi biết, giờ ngươi chỉ có hai con đường để chọn, một, giết con tin thì ta nổ súng bắn chết ngươi, vợ ngươi thì bị bắt; hai là khoanh tay chịu trói để hưởng khoan hồng của pháp luật."
Trương Cường la lên: "Có cái rắm, ta chẳng tin các ngươi sẽ khoan hồng, ta gánh bốn mạng trên vai, nhất định là xử bắn."
Tôi đính chính: "Năm mạng!"
Hắn cười: "Không sai, các ngươi điều tra cũng thật chi tiết, Tào Đại Tráng cũng là ta giết!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất