Chương 210: Minh hôn
Chúng tôi ngồi xe cảnh sát về trụ sở công an huyện, lúc qua nhà tôi phải cố cúi thấp người, sợ cô hay chú ra ngoài mua đồ mà trông thấy lại hỏi này hỏi kia.
Tới trụ sở, mấy cảnh sát khiêng thi thể vào phòng giữ xác, Lục cảnh quan cứ lẽo đẽo đi theo tôi, luôn miệng giới thiệu, nói mình làm cảnh sát mấy năm nay chịu khó thế nào, nhẫn nhục ra sao, hi vọng về cục có thể nói tốt cho hắn mấy câu. Còn chỉ mấy bằng khen treo trên tường, kiêu ngạo nói là do mình đạt được. Tôi nghĩ rằng bằng khen phá án, tiến lên nhìn một chút, thì ra là trên đó viết 'Giải ba hội thi bóng bàn công an thành phố', tên hình cảnh này cuộc sống cũng thật nhàn nhã.
Phòng giữ xác từ lâu đã biến thành nhà kho, mấy cảnh sát phải dọn dẹp mớ đồ lặt vặt mãi mới có chỗ để thi thể, đương nhiên dụng cụ cũng chẳng có, Băng Tâm ai oán nói: "Ngay cả một phòng thí nghiệm pháp y cũng không có, làm sao mà khám nghiệm? Có cần muội về nhà huynh lấy đồ không?"
Tôi đáp: "Khỏi cần, cứ khám nghiệm luôn đi."
Dùng mắt thường khám nghiệm tử thi là kiến thức cơ bản của Ngỗ Tác, thi thể này cũng không phải là quá phức tạp, khỏi cần dụng cụ gì.
Tôi bảo Băng Tâm đi mua tảo tía, đốt thành rong biển xám, một lát đã thấy trở lại, tôi thổi rong biển lên quần áo nạn nhân, không ngờ lần này thuận lợi lấy đưỡ tới năm sáu dấu vân tay.
Tôn Băng Tâm kinh ngạc: "Quá nhiều vân tay, chẳng lẽ hung thủ là một ngóm người?"
"Mang kéo tới đây." Tôi nói.
Nhận lấy cây kéo, tôi cắt quần áo người chết, trong quần áo bám một ít đất, Lục cảnh quan nói: "Sao lại nhiều đất như vậy, để ta phủi cho ngài."
Tôi lườm hắn một cái: "Đừng lộn xộn!" Sau đó kẹp lên một mẩu đất ngửi, đoạn gấp một tờ giấy, xúc lên đưa Băng Tâm ngửi thử. Nàng hit hít, nói: "Có mùi thối?"
Tôi kiểm tra kiến thức của nàng: "Loại mùi thối nào, muội phân biệt được chứ?"
Nàng đáp: "Hình như là mùi phân hủy xác."
Tôi gật đầu: "Không sai!"
Trên người thi thể có những vùng mẩn đó lớn, tay chân cũng có một vài vết xước nhưng không nghiêm trọng lắm, hình như là do quần áo gây ra, tôi nói: "Quần áo là bị người ta cố tình mặc vào cho thi thể nên mới để lại nhiều vân tay như vậy, kết hợp với mùi đất thối rữa, muội có suy nghĩ gì không?"
Băng Tâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Muội không nghĩ ra."
Tôi cười: "Để ta bật mí một chút."
Tôi xúc một ít đất đặt lên trên đèn cồn nướng, bảo Lục cảnh quan tắt đèn, khi phòng tối, chỉ thấy trên nhúm đất bốc lên một ánh lửa xanh nhạt yếu ớt, mờ mờ ảo ảo. Lục cảnh quan sợ hãi nói: "Chuyện này...đây là cái gì?"
Băng Tâm phản ứng rất nhanh: "Phốt pho chứa trong đất?"
Phốt pho là loại chất rất dễ cháy, chỉ cần hơi có nhiệt độ là bắt lửa. Trong xương người có rất nhiều phốt pho, sau khi phân hủy sẽ ngấm vào trong đất cho nên vào những buổi tối mùa hè có thể nhìn thấy ma trơi lơ lửng trên các phần mộ.
Tôi nói: "Không sai!"
Băng Tâm đáp: "Nói như vậy đây là đất mộ, người chết lại mặc quần áo như thế, a muội hiểu rồi, phối minh hôn!"
Tôi bảo Lục cảnh quan bật đèn lên, sau đó giải thích: "Trong đất có rất nhiều phốt pho, chứng minh gia tộc người này cũng giống Tống gia, có mộ phần chung của tổ tiên, cho thấy ngày trước nhà này là một gia tộc lớn."
Tôi nhìn Lục cảnh quan, hắn làm công an ở đây, chắc phải biết rõ hơn tôi. Lục cảnh quan trầm ngâm nói: "Trong huyện này gia tộc lớn nhất là Tống gia, nghe nói thời xưa đều làm quan lớn, người của Tống gia chết đi thì có ba mẫu ruộng...Tống cố vấn, không phải ngài là người của Tống gia chứ?"
Tôi đáp: "Đúng, nhưng không khoa trương như ngươi nói."
Cái gì mà mỗi người chết được phân ba mẫu ruộng, hoàn toàn là bịa đặt, nhưng quả thật Tống gia có một quá khư huy hoàng, sau đó mới dần dần sa sút.
Tôi hỏi: "Quanh hương trấn có gia tộc lớn bào không?"
Lục cảnh quan nói: "Đợi lát ta sẽ sai người đi tìm hiểu ngay."
Băng Tâm hỏi tôi: "Trên người thi thể có đất, chẳng lẽ là bị chôn sống?"
Tôi đáp: "Rất có khả năng."
"Nói như vậy là cố ý mưu sát?" Băng Tâm nhíu đôi mày.
Tôi nói: "Có thể nói là mưu sát bất thành, bởi hắn đã trốn ra được."
Tôn Băng Tâm hiếu kỳ: "Sao huynh biết được hắn trốn ra?"
Tôi giơ cánh tay thi thể lên, giải thích: "Trên tay người chết có gỗ đâm, móng tay nứt gãy, hẳn là cố sức đẩy nắp quan tài. Trên cơ thể không có dấu vết bị đánh, không có vết trói, cũng không có dấu hiệu trật khớp sau khi chết, ta đoán hắn đã trốn ra từ trong quan tài, chưa quen thuộc nơi này, trông thấy một chiếc xe liền leo lên định chạy."
Băng Tâm hỏi tiếp: "Nhưng sao hắn lại chết? Là đột tử sao?"
Tôi nói: "Là đột tử, nhưng nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết thì không rõ lắm." Tôi nhìn chằm vết gỗ đâm trên tay thi thể, hỏi: "Muội có thể hóa nghiệm xem đây là gỗ gì không?"
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Không có dụng cụ muội không làm được."
Tôi nhấc chân xác chết lên, quan sát đế giày. Nạn nhân cũng đi một đôi giày cổ, Băng Tâm hỏi tôi nhìn ra cái gì, tôi đáp: "Chúng ta nên về nhà ăn cơm thôi."
Băng Tâm cười, đấm tôi một cái: "Khám nghiệm hăng say rồi đột nhiên đòi về ăn cơm."
Tôi nói: "Không được, đến giờ còn chưa về nhà cô chú sẽ mắng, đi nhanh lên đi."
Lục cảnh quan liên ngoắc tay: "Đừng đừng, tôi nay ta mời hai vị ăn cơm, nể mặt chút đi, ta gọi đám thủ hạ tới để Tống cố vấn nói qua cho họ về vụ án."
Tôi nói: "Không được, nhà đã nấu cơm bọn ta rồi, ngày mai gặp!"
Lục cảnh quan xin ý kiến của tôi xem hắn phải làm gì, tôi bảo hắn điều tra ghi chép người chết gần đây của toàn huyện, hắn gật đầu lia lịa.
Rời khỏi trụ sở, Băng Tâm tò mò hỏi: "Tại sao huynh khám nghiệm được một nửa đột nhiên không làm nữa?"
Tôi cười: "Muội đoán xem."
Nàng nhanh trí nói: "A, muội hiểu rồi huynh sợ sẽ làm sáng tỏ vụ án sớm, Lục cảnh quan sẽ cướp công?"
Tôi gật đầu: "Thông minh lắm, không thể nóng vội ăn đậu phụ, đợi mai Mã cảnh quan tới thì điều tra tiếp."
Về nhà, cơm nước xong tôi lấy một cuốn sách viết tay có tên "Chư độc tạp nghiệm" ra đọc. Đây là cuốn bách khoa đọc dược do một vị tổ tiên Tống gia tổng hợp, vì sợ lưu truyền ra ngoài kẻ xấu sẽ dùng để điều chế chất độc hại người cho nên không xuất bản, chỉ còn lưu lại một bản viết tay này.
Đêm mùa đông phương nam lạnh muốn chết, tôi ôm một cái túi sưởi ngồi trên giường đọc sách, chợt Băng Tâm mặc đồ ngủ đẩy cửa bước vào: "TV chẳng có chương trình gì hay ho, Tống Dương ca ca, huynh lại đọc sách cổ à, kể chuyện xưa cho muội nghe đi."
Tôi đáp: "Sách này khô khan lắm."
Băng Tâm bĩu môi: "Muội phải nghe huynh kể chuyện xưa!"
Nói xong thò tay vào trong chăn lay lay cánh tay tôi nài nỉ. Tôi đành chọn trong sách mấy truyền thuyết dân gian đọc cho nàng nghe, ví như cái gì rượu độc, hay ngâm lông của loài chim nào có độc vào nước có thể giết người, hay có một loại côn trùng nhỏ tên là Đoản Hồ có thể bắn độc, Hàm Sa Xạ Ảnh chính là dựa trên cái này.
Băng Tâm nói mấy thứ này chẳng có gì ghê gớm, tôi kiền kể cho nàng truyền thuyết Dược Vương Tôn Tư Mạc cứu Hổ Y Long, nàng nghe tới nồng nhiệt. Trong truyện có đoạn lúc đó Tôn Tư Mạc ở nhờ nhà tỷ tỷ, hàng ngày ăn cơm trắng, tỷ phu rất ghét. Tỷ tỷ liền nói để ta giả bệnh, ngươi cứu ta, tỷ phu sẽ không đuổi ngươi đi.
Tỷ tỷ của Tôn Mạc Tử bèn lấy lá cây hòe xoa lên người, xoa tới khi da danh lét nằm trên giường rên rỉ. Tôn Tu Mạc bắt mạch chi tỷ tỷ, đột nhiên gào khóc, nói tỷ không cứu được.
Tỷ tỷ nói rõ ràng ta giả bệnh, sao ngưoi lại nghiêm túc như vậy, Tôn Mạc Tử vừa khíc vừa nói hòe độc đã ngấm vào gan, không thể cứu.
Nói tới đây, tôi chợt tỉnh ngộ, định quay qua nói với Băng Tâm thì phát hiện nàng đã rúc vào chăn tôi ngủ từ lúc nào.