Chương 209: Khẩu cung
Lục cảnh quan một mực cung kính nói với tôi: "Hai vị, vừa rồi đã đắc tội, xin hai vị về đừng nói lung tung, cảm ơn."
Băng Tâm bĩu môi nói: "Yên tâm ta không nói lung tung, chỉ kể hết cho cha biết vừa nãy ngươi la hét chúng ta om sòm thế nào, dọa nạt ra sao, để xem cái chức đội trưởng ngươi có giữ nổi không."
Lục cảnh quan chắp hai tay van nài: "Cầu xin cô, ngàn vạn lần chớ làm như vậy, hay là trưa nay ta mời hai ngươi ăn cơm, coi như là lời xin lỗi."
Băng Tâm hừ lạnh một tiếng: "Thôi đi, ai thèm ăn cơm của ngươi?"
Tôi cảm thấy ra oai cũng đủ rồi, điềm tĩnh nói: "Lục cảnh quan, ta chỉ nhắc nhở ngươi một lưu ý nhỏ, bất kể bọn ta có phải cảnh sát không, hay chỉ là người dân, có quen biết cục trưởng hay không, sau này ngươi nên ăn nói lễ độ một chút. Bình thường ngươi vẫn hách dịch với ngươi dân như vậy à?"
Hắn gật đầu lia lịa: "Phải phải, ngài nói chí lý, thái độ của ta có chút không tốt, nhất định sửa đổi."
Sau đó hắn nói với thôn dân: "Các vị, hai người này là thị cục phái xuống, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, hắn là cảnh sát thật." Tất cả đều cười mãn nguyện lắng nghe.
Giải quyết hiểu lầm, Lục cảnh quan lại hòa nhã thỉnh giáo tôi về vụ án. Tôi nghĩ bụng tên họ Lục này đúng là tắc kè hoa, thay đổi lập tức theo hoàn cảnh, lập công thay loại người như vậy tôi hơi khó chịu, tôi hạ quyết tâm sẽ tự phá vụ này. Có Băng Tâm bên cạnh như có thượng phương bảo kiếm, tôi nghĩ mình quyết định như vậy sẽ không thành vấn đề.
Tôi nói sơ qua phát hiện về vụ án một chút, sau đó hỏi: "Ta muốn mượn phòng giữ xác của các ngươi, thi thể cần tiếp tục khám nghiệm, được chứ?"
Lục cảnh quan đáp: "Được, dĩ nhiên rồi, nói ra ngài đừng chê cười, trong đội chúng ta không có pháp y, vụ án này cần nhờ ngài chỉ giái nhiều, thủ hạ của ta ngài cứ tùy tiện sai bảo."
Tôi nói: "Được, trước tiên mang thi thể về trụ sở đã."
Năng lực của đám hình cảnh nghiệp dư ngay lập tức được bộc lộ, đến túi đựng xác cũng không mang theo, còn muốn vào thôn xin cái chăn để đựng thi thể. Lục cảnh quan chẳng biết tìm đâu ra viên gạch, vẽ một vòng theo hình cái xác. Tôi thắc mắc: "Ngươi làm gì vậy?"
Lục cảnh quan chớp đôi mắt ti hí nói: "Bình thường các ngươi không làm như vậy ư?"
Tôi cười khổ: "Chụp cái ảnh là được rồi."
Hắn vội gọi một người tới, phân phó: "Đi mượn cái máy ảnh, mua thêm một cuộn phim."
Tôi vỗ trán một cái, chẳng chuẩn bị dụng cụ gì luôn ư, đành dứt khoát tự mình động thủ. Tôi bảo để đó ta làm, Lục cảnh quan hỏi: "Có cần ta giúp gì không?"
"Ngươi đi lấy khẩu cung thôn dân."
Lục cảnh quan hí hửng rời đi, vài cảnh sát lần lượt hỏi từng thôn dân đứng xem, nhưng phân công rất lộn xộn, có người bị hỏi đi hỏi lại mấy lần, cứ cái kiểu làm việc này mà phá được án mới lạ.
Tôi bảo chủ xe đi mua mấy cái phong bì làm túi vật chứng, hai bộ găng tay cao su, một túi sữa bột.
Trong lúc chờ đợi, Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, huynh phải giúp loại người này phá án à?"
Tôi nói: "Ta không có ý muốn giúp hắn, vụ này sẽ tự ta lập công."
Nàng nói: "Nhưng chúng ta không phải cảnh sát chính thức, danh chính nhưng ngôn bất thuận. À, phải rồi, muội có chiêu này."
Nàng gọi điện cho Tôn Lão Hổ, mở miệng nói ngay: "Cha, cho con cái quyết định biên chế đi."
Tôn Lão Hổ trong điện thoại quát: "Nghịch ngợm!"
Băng Tâm nũng nịu nói: "Đằng nào sang năm con cũng vào đội hình cảnh, biên chế sớm một chút."
Tôn Lão Hổ liền cự tuyệt: "Không được! Đưa điện thoại cho Tống Dương ca ca của ngươi để ta nói chuyện."
Tôn Lão Hổ chẳng quan tâm là vụ án gì, chỉ quan tâm là có nguy hiểm hay không. Biết ông ta lo cho con gái cưng, tôi liền đáp: "Tôn thúc thúc, vụ này có vẻ không giống cố ý mưu sát, có cảm giác chỉ là án mạng ngoài ý muốn."
Tôn Lão Hổ nói: "À, ngươi nói vậy thì ta yên tâm, đại chất tử có cần Tôn thúc tiếp viện gì không?"
Tôi đề nghị: "Liệu có thể thành lập vụ án đặc biệt trên cục không?"
Tôn Lão Hổ đáp: "Lập án thì có thể nhưng gần đây người trong cục bận hết rồi, không phái ai xuống được, Tiểu Đào thì càng không. À, ta nghĩ ra một người, ta gọi hắn tới một chuyến đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng việc phá án thì đừng trông chờ gì ở hắn."
Tôn Lão Hổ cho tôi một số điện thoại, sĩ quan cảnh sát này họ Mã, còn đặc biệt dạn dò, Mã cảnh quan mà tới chúng tôi nhất định phải đi đón hắn.
Cúp máy, Băng Tâm hỏi tôi: "Cha muội phái ai tới?"
Tôi trả lời: "Mã cảnh quan."
Băng Tâm che miệng cười: "Sao lại phái hắn tới, cha thật biết cách sai khiến."
Nghe hai cha con này bí ẩn, chẳng lẽ Mã cảnh quan có gì đặc biệt?
Chờ chủ xe đem sửa bột với găng tay về, tôi đeo vào chui lên xe, tay cầm sữa bột thổi lên ghế ngồi và vô lăng. Khám nghiệm vân tay không nhất thiết phải dùng bột nhôm, sữa bột cũng có thể thay thế, sữa bột có khối lượng riêng nhẹ, hơn nữa còn có thể bám dính lên vết dầu mỡ ở tay người.
Tôi cẩn thận khám nghiệm ra mấy loại vân tay, mặc dù ý nghĩa khả năng không cao, nhưng tôi vẫn dùng điện thoại chụp lại. Chính giữa vô lăng có một ít nước bọt, hẳn là do nạn nhân hắt xì lưu lại.
Tôn Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, sao huynh lại nói đây là một án mạng ngoài ý muốn, huynh lừa cha muội hay thật sự nghĩ vậy?"
Tôi đáp: "Trực giác."
Băng Tâm cười: "Trực giác của huynh luôn rất chính xác."
Tôi nói: "Đừng nịnh ta!"
Lấy chứng cứ xong, hai chúng tôi dùng ga trải giường bọc thi thể lại, đưa lên một xe cảnh sát, chủ xe hỏi có cần giữ xe không, tôi nói: "Không cần, nhưng ngươi đợt tới đừng rửa xe vội, cũng hết sức cố gắng đừng đi đâu."
Chủ xe gật đầu đáp ứng.
Lúc này trong nhà vang lên tiếng cãi vã, đám Lục cảnh sát lập tức chạy tới, trở lại báo cáo với tôi: "Không có chuyện gì, cô dâu chú rể cãi nhau, chú rể cho rằng nạn nhân là người yêu cũ của cô dâu."
Tôi lẩm bẩm: "Người yêu cũ?"
Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, nạn nhân chạy tới vào trong xe tự sát để trả thù cô dâu, huynh nghĩ có thể không?"
Tôi nói: "Trừ khi hắn mặc bệnh hiểm nghèo, nếu không cách trả thù này quá tự ngược đãi, gọi cô dâu tới lấy lời khai đi."
Lục cảnh quan cúi người gật đầu: "Để ta đi gọi người."
Một lúc sau, cô dâu tới, nước mắt giàn giụa: "Đồng chí cảnh sát, ngươi phải giữ gìn công đạo cho ta, chồng ta không những nói ta quen người này, còn hoài nghi ta ngoại tình, muốn từ hôn, bắt ta phải trả lại hết sính lễ, ngươi minh oan cho ta một chút."
Tôi nghĩ bụng, làm cách nào chứng minh, hỏi: "Ngươi biết hắn à?"
Cô dâu vô tội đáp: "Ta còn chưa thấy hắn bao giờ."
Thông qua biểu hiện, có vẻ cô ta nói thật, tôi gật đầu nói: "Được, ta tin ngươi."
Lục cảnh quan kinh ngạc nói: "Hỏi thế đã xong rồi?"
Tôi hỏi hắn: "Vậy ngươi còn gì muốn hỏi?"
Hắn phân tích: "Thi thể này đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ, ta cảm thấy hình như có quan hệ với tân nương. Tối thiểu phải hỏi họ tại là tại sao hai vợ chồng họ quen nhau, trước đây cô dâu có từng yêu ai không, phải rồi, quan trọng là tối qua họ có bằng chứng ngoại phạm không."
Cô dâu bị lời nói này dọa sợ, Lục cảnh quan này đúng là nghiệp dư, chuyện nhỏ xé ra to uổng phí hết nhân lực.
Tôi nói với tân nương: "Ngươi có thể đi về, ta tin vụ án này không liên quan tới ngươi, nhưng nên suy nghĩ thật kỹ có nên sống cả đời với loại nam nhân đa nghi hay không."
Tân nương đỏ mặt: "Cảm ơn đồng chí cảnh sát, ta sẽ suy nghĩ kỹ lại."
Sau khi cô dâu rời đi, Băng Tâm cười: "Tống Dương ca ca thật là hiền từ a!"