Âm Phủ Thần Thám

Chương 213: Người cha trả thù

Chương 213: Người cha trả thù


Chúng tôi hỏi thăm trong thôn, thì ra nửa thôn này đều họ Tần. Tôi hỏi có gia đình nào gần đây cử hành tang lễ không, thôn dân ánh mắt nghi ngờ, vội vàng nói không biết, sau đó vào nhà đóng cửa.
Người Tần gia đều có họ hàng với nhau, bọn họ chắc chắn biết gì đó, nhưng không ai chịu nói cho tôi.
Hỏi một vòng, thôn dân cứ như đề phòng trộm cướp, đúng lúc vô kế khả thi, tôi chợt thấy Băng Tân đứng dưới gốc hòe, đang trò chuyện với một cậu bé thò lò mũi xanh: "Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ hỏi ngươi mấy câu, sau đó mua kẹo cho ngươi ăn được không?"
Cậu bé gật đầu lia lịa, Băng Tâm hỏi: "Gần đây nha ai có người chết?"
Cậu bé chỉ một ngôi nhà có sân lớn ngay phía trước, Băng Tâm cười xoa đầu nó: "Ngoan lắm!" Sau đó lấy ra 5 tệ dúi vào tay.
Tôi cười: "Muội đúng là lắm chiêu."
Chúng tôi tới ngôi nhà kia, gõ cửa. Một người đàn ông trung niên tóc trắng hai bên thái dương đi ra mở cửa, lạnh lùng hỏi: "Tìm ai?"
Tôi lễ phép nói: "Đại bá, cho hỏi có phải gần đây nhà ông có tang?"
"Đầu năm ngươi nguyền rủa ta à? Cút!"
Ông ta nói rồi liền đóng cửa, tôi vội đưa chân vào chặn, ông ta đóng cửa mạnh tới nỗi đau chảy nước mắt. Tôi giơ giấy chứng nhận ra nói: "Xin ông hợp tác một chút!"
Gã liền biến sắc: "Gần đây nhà ta không có ai chết cả, không tin ngươi có thể hỏi người trong thôn."
Tôi nhìn vào mắt ông ta, nói: "Tóc ông là mới bị trắng, gần đây có phải là người thân mất, tôi đoán đó là con gái ông đúng không? Cô ta quen một bạn trai trên mạng, sau đó vì tình tự sát?"
Những điều này đều là tôi suy đoán, một cô gái nông thôn sao có thể quen một người Hàn Quốc, khả năng lớn nhất là yêu qua mạng.
Gã trung niên cắn môi: "Không có chuyện này, các ngươi nhầm người rồi!" Nói xong đẩy tôi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Biểu hiện của ông ta bán đứng chính mình, nhưng cố tình không thừa nhận, đúng là vịt chết vẫn cứng miệng. Tôi có chút bối rối, cả thôn đều đồng lòng, hỏi cũng không hỏi được gì, Băng Tâm nói: "Hay là về xin lệnh khám xét?"
Tôi nói: "Trước mắt chưa có bằng chứng, sợ là không xin được, hơn nữa việc này rất mất thời gian, tới lúc xin được thì chẳng còn gì nữa mà khám."
Băng Tâm lắc đầu: "Vậy phải làm sao bây giờ, nghi phạm đang ở ngay trước mắt."
Tôi thở dài một tiếng, không có Tiểu Đào ở đây tôi mới thấm thía tầm quan trọng của nàng, chúng tôi chẳng còn cách nào đành đi về.
Vừa ra tới cửa thôn, Lão Yêu gọi điện tới, hào hứng nói: "Tiểu Tống Tống, ta tra được rồi."
Hắn nói với tôi gần đây thành phố Nam Giang chỉ có một vụ người Hàn mất tích, tên là Jeong Jae Ho, một du học sinh, khoảng 20 tuổi. Tôi bảo Lão Yêu gửi ảnh hắn qua điện thoại.
Một lát sau, ảnh được gửi qua, quả nhiên là người chết, Băng Tâm vỗ tay la lên: "Tống Dương ca ca, huynh thật thần tốc."
Tôi cười không nói, trộm cơ sở dữ liệu của đại sứ quán là bất hợp pháp, bên Hàn biết sẽ kiện, không theo trình tự bình thường dĩ nhiên là phải nhanh rồi.
Tôi nói: "Chúng ta chơi đòn hồi mã thương."
Băng Tâm u oán nói: "Đại bá kia chắc chắn sẽ không mở miệng."
Tôi cười: "Xem ta thi triển mưu kế."
Chúng tôi quay lại nhà ông ta gõ cửa. Ông ta ra mở cửa, mặt đầy vẻ khó chịu nói: "Sao lại là các ngươi? Đã nói nhà ta không có người chết."
Tôi giơ máy cho ông ta xem ảnh Jeong Jae Ho, hỏi: "Ông biết người này chứ?"
Đồng tử ông ta co rúm lại, nhưng quả nhiên không ngoài dự đoán, vẫn chối: "Chưa từng gặp."
Tôi cười lạnh: "Thật sao, chính hắn đã báo án, tố cáo các người bắt cóc. Tội tự ý bắt giữ, hắn lại là người Hàn Quốc, liên quan tới vấn đề ngoại giao, cục cảnh sát nhất định sẽ điều tra tới cùng. Ông muốn cho lời khai ở đây, hay chờ hai hôm nữa tới cục nói, chờ xe cảnh sát vào thôn bắt ông đi sợ rằng ảnh hưởng không tốt lắm đâu."
Đại bá buột miệng mắng: "Tên khốn, ta chỉ là giáo huấn hắn một chút mà thôi, lại dám quay lại cắn ta."
Biết mình lỡ lời, đại bá ấp úng: "Các ngươi vào trong nói chuyện."
Chúng tôi vào nhà, bên trong không bật đèn, rất tối tăm. Tôi ngửi thấy có mùi giấy vàng cùng với nến đỏ, chắc là minh hôn được tổ chức ở đây.
Đại bá mang một di ảnh ra, trên đó là một cô gái cười tươi như hoa, bi thương nói: "Đây là con gái ta, Tần Lộ."
Ông ta kể, Tần Lộ mới tốt nghiệp trung học, chuẩn bị thi vào trường y thành phố, vừa đi làm vừa ôn thi. Tần Lộ là viên ngọc quý của ông ta, nên cứ rảnh rỗi là lên thành phố thăm con gái. Nhưng gần đây Tần Lộ có biểu hiện lạ, chẳng màng ăn uống, thường xuyên soi gương cười một mình. Những điều này không qua được mắt phụ thân, ông ta biết nhất định con gái mình đang yêu. Con gái lớn, ông ta cũng không có quyền can thiệp, chỉ dặn dò con mình ở bên ngoài phải tự bảo vệ thật tốt.
Không ngờ hơn một tuần trước, cảnh sát thành phố thông báo về cho họ tới nhận thi thể Tần Lộ, đó là tiếng sét ngang tai đối với cả nhà họ. Mẹ của Tần Lộ bị sốc đã đột quỵ phải vào viện.
Xác Tần Lộ được vớt dưới một con sông, pháp y kiểm tra kết luận là tự sát. Tần đại bá không chấp nhận chuyện này, nên mở máy tính của Tần Lộ lên kiểm tra những tin nhắn wechat, xem nhật ký của cô, muốn tìm hiểu tại sao con mình tự sát.
Thì ra qua một diễn đàn tiếng Anh trực tuyến, Tần Lộ có quen một du học sinh Hàn Quốc. Cả hai dùng tiếng Anh để nói chuyện, tên kia bốc phét hắn là một phú nhị đại Hàn Quốc, gửi rất nhiều ảnh đã qua chỉnh sửa cho Tần Lộ. Tần Lộ cũng giống các nữ sinh khác đều thích xem phim Hàn, bị soái ca chân dài mê hoặc, muốn gì được đó.
Tháng trước, du học sinh này tới Nam Giang, có quan hệ tình dục với Tần Lộ, còn nói thẻ tín dụng của mình mới hết hạn tuần trước, Tần Lộ bèn đưa mấy ngàn tiền dành dụm của mình cho hắn.
Không ngờ tên du học sinh này là loại sở khanh, chỉ muốn đùa bỡn con gái khắp Trung Quốc, sau khi lấy được cả tình lẫn tiền thì bặt vô âm tín. Tần Lộ vô cùng phẫn uất, bao nhiêu email gửi đi đều không có hồi âm, nàng cảm giác mình bị lừa trinh tiết, bị lừa tình cảm, lừa cả tiền bạc chẳng mặt mũi nào về nhìn cha mẹ, liền nhảy sông tự sát.
Biết được sự thật, Tần đại bá đau lòng không thôi, ông ta thế nếu lúc đó thằng nhóc kia đứng trước mặt mình, ông ta sẽ vặn gãy cổ nó.
Tần đại bá huy động tất cả người trong nhà hiệp lực tìm tên du học sinh này, kết quả trời không phụ lòng, thì ra tên Jeong Jae Ho này cũng đang học trong một trường đại học ở Nam Giang. Tần đại bá muốn làm thịt tên sở khanh này, dùng đầu hắn tế vong linh con gái, nhưng ông ta biết như vậy là phạm pháp, bèn nghĩ một cách trả thù tối ưu nhất.
Năm ngày trước, Jeong Jae Ho đi từ trong trường ra, người của Tần gia mai phục trên một chiếc xe con, nhảy ra bắt có hắn, mang về đây. Trên đường Jeong Jae Ho liên tục hăm dọa bằng tiếng Hàn, nhưng chẳng ai hiểu, tạm thời coi là súc sinh đang kêu.
Bọn họ nhốt Jeong Jae Ho vào kho củi, sau đó chuẩn bị một hôn lễ. Đêm giao thừa bọn họ bắt Jeong Jae Ho mặc quần áo tân lang, buộc hắn cùng thi thể Tần Lộ bái đường thành thân, sau đó đồng thời bỏ vào quan tài, mang lên núi chôn.
Toàn bộ quá trình khiến Jeong Jae Ho sợ tới phát điên, liên tục cầu xin tha mạng.
Tần đại bá không có ý định muốn giết chết hắn, nên không đóng đinh quan tài, hơn nữa chỉ rải một lớp đất mỏng phía trên, hắn hoàn toàn đủ sức thoát ra.
Làm như vậy là muốn cho hắn một bài học, để từ giờ hắn không làm chuyện bại hoại như trước nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất